THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1787

“Có thích khách, có thích khách…’’

Tiếng bước chân thịch thịch thịch không ngừng vang lên, toàn bộ Huyền Tiêu cung lập tức trở nên náo động, ngoại trừ các thị vệ bên ngoài Tàng Bảo các thì người ở những nơi khách đều kích hoạt sự phòng bị nghiêm ngặt, ngọn được thắp sáng toàn bộ Huyền Tiêu cung.

“Có thích khách? Kẻ nào trâu bò như thế, có thể đột nhập vào Huyền Tiêu cung, quá lợi hại.’’ Phượng Khương Trần bị đánh thức, dứt khoát ngồi dậy, tự hỏi đoạn đường kia còn chỗ nào chưa hoàn thiện.

Phượng Khương Trần cực kỳ đánh giá cao con đường chết chóc kia của Huyền Tiêu cung, trong suy nghĩ của nàng, cho dù là cao thủ hàng đầu đi chăng nữa cũng không thể đột nhập vào Huyền Tiêu cung mà không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, còn nàng?

Ngay cả khi biết rõ tất cả vị trí của các cơ quan bí mật và cạm bẫy, nàng cũng không dám đi vào, đoạn đường đó quá nguy hiểm.

“Ở đây, thích khách ở đây.’’ Tiếng thị vệ hét lên từ phía tây bắc, ngay sau lại nghe thấy âm thanh các thị vệ của Huyền Tiêu cung đồng loạt di chuyển về hướng đó, Phượng Khương Trần biết mình chỉ sở hữu công phu mèo cào, ngoan ngoãn ở trong phòng không ra ngoài xem náo nhiệt.

Nàng không muốn gây thêm rắc rối cho Huyên Minh Kỳ và những người khác.

Lúc Huyên Minh Kỳ chạy đến, thị vệ của Huyền Tiêu cung đã bao vây Lam Cửu Khánh lại, nhưng bọn họ cũng phải trả một cái giá rất đặt, dưới chân Lam Cửu Khánh đều là xác chết nằm la liệt, thị vệ của Huyền Tiêu cung dùng chính mạng của mình để đuổi bắt Lam Cửu Khánh.

“Hắc y mặt bạc? Ngươi là Lam Cửu Khánh?’’ Nhìn thấy người trước mặt, trong mắt Huyên Minh Kỳ léo lên vẻ khó hiểu.

Không thể nào, Huyền Tiêu cung và Lam Cửu Khánh không thù không oán, sao hắn ta lại liều chết chạy đến Huyền Tiêu cung.

Trong mắt Huyên Minh Kỳ, những kẻ một mình xông vào Huyền Tiêu cung đều tự đâm đầu vào chỗ chết, chưa cần nói đến con đường chết chóc kia, nếu tiền vào Huyền Tiêu cung, chẳng khác nào đưa mình vào trong bình, muốn thoát ra ngoài là chuyện cực kỳ khó.

“Không sai, ta chính là Lam Cửu Khánh.’’ Trong lúc nói chuyện, động tác trên tay của hắn cũng không ngừng lại, thanh kiếm trong tay đưa về phía trước, lập tức tước đoạt tính mạng của người trước mặt, khi rút ra, máu tươi chảy dọc theo thanh kiếm sáng bóng, trong bóng đêm này cực kỳ chói mắt, nhưng lúc này không một ai có tâm trạng xem nó cả.

Sau khi rút kiếm ra, hắn lại tiếp tục vẽ một đường cong trong không khung, trực tiếp chém đứt cổ người bên cạnh, mũi kiếm bay ngược ra sau, đi tới đâu cũng thấy những tia máu bắn tung toé ea xung quanh, kèm theo đó là những tiếng kêu thảm thiết.

Chẳng qua chỉ là một hỏi một đáp nhưng Lam Cửu Khánh đã lưu loát lấy năm mạng người, với tốc độ này, người không biết còn tưởng rằng hắn đặc biệt đến đây để giết người.

“Lam Cửu Khánh, Huyền Tiêu cung chúng ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm thế này là có ý gì?’’ Huyền Tiêu cung là một môn phái thực lực lâu đời trong giới giang hồ, mà Bộ Kinh Vân và Lam Cửu Khánh chỉ là một thế lực mới nổi, sau này bọn họ có mẫu thuẫn không thì chưa biết, nhưng bây giờ thực sự không có.

“Lam Cửu Khánh ta cướp tiền tài và diệt trừ tai hoạ cho người khác.’’ Trong vô thức, Lam Cửu Khánh đã giết ra một lỗ hổng, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn có thể chạy trốn chỉ là chuyện sớm muộn.

Có thể xông vào Huyên Tiêu cung mà không kinh động đến bất cứ kẻ nào, đương nhiên cũng có thể đi xuống, Huyên Minh Kỳ biết nếu để cho Lam Cửu Khánh chạy thoát, sau này muốn tìm được người sẽ vô cùng khó khăn, hắn khẽ rũ mắt xuống, ngay khi Lam Cửu Khánh sắp xông ra ngoài thì vẫy vẫy tay: “Bắn tên.’’

“Vèo vèo vèo…’’ Huyên Minh Kỳ vừa dứt lời, những mũi tên sắc nhọn màu đên từ trên cao bắn xuống, Lam Cửu Khánh liếc nhìn đám cung thủ nấp trong bóng tối, xách một tên thị vệ bên cạnh lên, trực tiếp dùng đối phương làm một lá chắn, khi tấm lá chắn bằng thịt người kia chi chít mũi tên, hắn lại ném người xuống, kéo một tên khác lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lam Cửu Khánh thức sự đã chạy thoát ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi