THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1790

“Nếu đã vậy, nàng còn lo lắng gì nữa? Lo lắng cho Huyên Minh Kỳ sao?’’ Mây ngày nay hắn đã tận mắt chứng kiến Phượng Khương Trần đối xử tốt với Huyên Minh Kỳ như thế nào, thực sự rất ghen tị với hắn ta.

Đương nhiên trước đó nàng cũng đối xử rất tốt với hắn, nhưng hắn vẫn ghét, nếu có thể khoá chặt Phượng Khương Trần ở bên cạnh minh mãi mãi, không cho nàng chạy thoát thì thật tốt biết bao, mặc dù biết rõ đây chỉ là một hy vọng xa vời.

“Ta quen biết Lam Cửu Khánh, đồng thời lại biết rõ cấu trúc các cơ quan bí mật và cạm bẫy của Huyền Tiêu cung, nếu không giải thích chuyện này rõ ràng, chỉ sợ nó sẽ trở thành một sự hiểu lầm.’’ Phượng Khương Trần cười khổ nói.

Nói nàng chuyện bé xé ra to cũng được, nói nàng cẩn thận quá mức cũng được, nhưng sau khi trải qua chuyện thăm dò của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, hàng không muốn những chuyện tương tự sẽ xảy ra nữa.

Rất đau lòng…

“Khương Trần, chẳng phải nàng đã nói không so đo đến chuyện đó nữa sao?’’ Nghe nàng đề cập đến chuyện này, khuôn mặt anh tuấn của Vương Cẩm Lăng lập tức nhăn lại.

Nữ nhân, đúng là lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối không được tin những gì nữ nhân nói, rõ ràng nói không so đo tính toán, nhưng sau đó lại cắn nuốt không tha.

“Xin lỗi, ta không cố ý, ta thực sự không trách các huynh chuyện đó, dù sao ta cũng không phải là nàng ấy, các huynh nghi ngờ là chuyện bình thường.’’ Có thể bình thản nói ra như vậy, có nghĩa là nàng thực sự không quan tâm nữa rồi.

Mấy ngày nay đắm chìm trong máy móc và thuốc súng, Phượng Khương Trần phát hiện nàng không thể ép buộc bản thân trở thành một thiên kim khuê các không bước chân ra khỏi nhà được, một khi đã như thế, nàng không cần phải che giấu sự khác biệt của mình nữa, nàng sẽ thoải mái thể hiện cá tính riêng của con người mình.

Phượng Khương Trần nàng không giống như những nữ tử khác, cái gì không thích thì sẽ không để mắt đến.

“Nàng là nàng, Phượng Khương Trần.’’ Cửu hoàng thúc không ngờ Phượng Khương Trần sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này, ngạc nhiên trong chốc lát rồi mới nói.

“Khương Trần…. Nàng.’’ Vương Cẩm Lăng nhíu mày, hắn cũng không ngờ Phượng Khương Trần sẽ đột nhiên nói ra như vậy.

“Không sao cả, dù sao các huynh cũng đã biết, cứ tiếp tục giấu giếm các huynh cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa bản thân ta cũng không có ý định giấu giếm.’’ Phượng Khương Trần miễn cưỡng nở nụ cười với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, rõ ràng nói ra cũng không phải sẵn lòng mà là bị ép buộc.

Vương Cẩm Lăng còn muốn nói gì đó, nhưng Phượng Khương Trần đột nhiên đứng dậy cắt ngang hắn: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đến đài quan sát nhìn sức mạnh của những cái bẫy đó của Huyền Tiêu cung đi.’’

Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài, không cần biết Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng nghĩ như thế nào.

Hây… Hai nam nhân thở dài, chỉ có thể đuổi theo, bọn họ cũng muốn biết ruột cuộc những cơ quan bí mật và cạm bẫy đó của Huyền Tiêu cung lợi hại đến cỡ nào.

Con đường chết chóc kia của Huyền Tiêu cung lợi hại như thế nào?

Trước đó, bọn họ chỉ biết cực kỳ lợi hại, lực sát thương rất mạnh, muốn tấn công Huyền Tiêu cung chỉ có thể dùng sức mạnh, cái giá phải trả chính là hàng vạn binh lính hy sinh, dùng tính mạng của bọn họ để lấp đầy con đường chết chóc kia.

Cửu hoàng thức và Vương Cẩm Lăng ước tính nếu một trăm ngàn đại quân xông lên cùng lúc thì sẽ có ít nhất hai mươi đến ba mươi ngàn người sẽ bị chôn vùi trên con đường chết chóc kia, nhưng hôm nay mới phát hiện…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi