THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1798

Ầm…

Tiếng nổ cực lớn vang lên, dưới sức tấn công của thuốc nổ, cả bầy cừu sa vào cát lún đều bị nổ tung rồi bay lên trời. Không trung tràn ngập mùi thuốc súng cùng mùi thơm của thịt cừu nướng.

Đầu cừu, đùi cừu bay đầy trời, tiếng kêu thảm thiết trong tiếng nổ có vẻ rất nhỏ bé, không đáng kể gì.

Mưa bom bão đạn?

Không, cái này phải gọi khói lửa chiến tranh bay loạn xạ, toàn bộ chiến trường đều bị bao phủ bởi mùi thuốc súng, tất cả mọi người đều bị khuất phục trước lực sát thương cực mạnh của nó, ai nhìn thấy một cảnh tượng như vậy cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, người ở bên này của Huyền Tiêu thì hai mắt sáng rực , vẻ mặt say mê.

Lực sát thương của loại thuốc nổ này thật mạnh, chỉ trong nháy mắt đã nổ chết nhiều người như vậy, thật sự là quá bội phục, đáng tiếc thứ này là do Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng mang đến, bọn hắn chỉ cung cấp số lượng có hạn.

Lần diễn tập này đã dùng hết một phần ba, thật sự là lãng phí, nhưng nếu không nhờ có thế thì bọn hắn đã không được nhìn thấy hiệu quả của thuốc nổ.

Mà những kẻ tấn công thành phía bên kia thì có vẻ hơi khiếp đảm, nhìn thấy cái chết của đàn cừu năm trăm con, từng người một thấy chột dạ trong lòng, đồng thời cũng thấy may mắn khi thử thăm dò là bầy cừu chứ không phải mình, nếu không phải vậy thì đã nổ tung, chính mình trở thành thịt vụn.

Tiếng nổ mạng đã dừng lại nhưng lực sát thương mà nó tạo ra vẫn đang còn, mùi khói thuốc súng nồng nặc, ngay cả khi ở rất xa cũng có thể nhìn thấy.

“Người đã biết từ trước đúng không?” Rất lâu sau, Vương Cẩm Lăng mới khôi phục lại từ bên trong cảnh tượng oai hùng này.

Hình ảnh ngọn lửa kia bùng lên đến tận trời thực sự quá chấn động lòng người, chỉ cần nhìn một chút thôi sẽ cả đời không quên được.

“Ừm. Cát lún có vấn đề.” Hỏi một đằng, Cửu hoàng thúc lại trả lời một nẻo, hắn biết Vương Cẩm Lăng đang muốn hỏi cái gì nhưng hắn không muốn trả lời vấn đề kia của Vương Cẩm Lăng.

“Ai hỏi người cát lún có vấn đề hay không, ta đã sớm biết chuyện đó rồi, nếu không thì người đã không phái năm trăm binh sĩ lên công kích đúng lúc rồi.”

Vương Cẩm Lăng trừng mắt với Cửu hoàng thúc một cái: “Ta phải nói cái này, lúc trước người cho nổ chết Lý Tưởng có phải Phượng Khương Trần không?”

Lá gan của Phượng Khương Trần đúng là lớn, lại dám lẻn vào hoàng cung chôn thuốc nổ, nhưng muốn chôn thuốc nổ ở hoàng cung thì không thể chỉ dựa vào Phượng Khương Trần được, hẳn là nam nhân này đã giúp nàng.

“Đúng thế.” Cửu hoàng thúc không muốn đáp nhưng Vương Cẩm Lăng đã hỏi trắng ra như thế, hắn còn có thể giả bộ như nghe không hiểu không?

Thuốc nổ đều đem ra lại giả bộ như không có ý gì, chỉ tiếc là thứ đồ này cũng không phải không có nhược điểm, ví dụ như khi nó gặp nước sẽ trở nên vô dụng, hoặc ví dụ như chỉ cần mất đoạn kíp nổ của nó thì coi như không dùng được nữa.

Mang theo không tiện, điều này chắc chắn mất thời gian, chỉ có trận đại chiến dưới tình huống tập trung đông nhân lực như thế này mới có thể thể hiện hết sức mạnh của nói, nếu dùng để đối phó cao thủ, ngươi còn chưa kịp đốt thì đối phương đã phát hiện.

“Cái tính tình này của Khương Trần thật đúng là nóng nảy, giết một tên Lý Tưởng thôi mà phải dùng đến đồ vật lợi hại như vậy, thật đúng là quá mạnh tay.” Vương Cẩm Lăng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể khen ngợi Phượng Khương Trần quá mạnh tay.

Loại vũ khí này dùng để giết hoàng đế một quốc gia còn được, giết một tên Lý Tưởng thì không thể không nói là có hơi lãng phí.

Cửu hoàng thúc lườm Vương Cẩm Lăng một cái, không nói thêm gì nữa, bản thân thì tiếp tục suy diễn về sa bàn, sử dụng năm trăm sinh mệnh dẫn đến khói lửa chiến tranh bùng nổ, lần này Cửu hoàng thúc phái ra một vạn người, trong một vạn người này có ba ngàn người tay cầm một tấm ván gỗ dài xông về phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi