THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1811

Trong mắt Huyên Minh Kỳ lóe lên một ý giễu cợt, cúi người đỡ Lục Dĩ Nhiên lên, Lục Dĩ Nhiên không chịu, Huyên Minh Kỳ càng dùng sức cưỡng ép kéo người lên, nhưng nụ cười trên mặt vẫn giống như cũ: “Nhưng dì à, ngươi là thê tử của phụ thân ta, theo lý cũng là trưởng bối của ta, làm gì có đạo lí trưởng bối quỳ xuống trước mặt vãn bối, có gì ngươi cứ nói.”

“Cung chủ, cung chủ, ta cầu xin ngươi…” Lục Dĩ Nhiên quỳ xuống trước Huyên Minh Kỳ chính là muốn lấy chữ hiếu để tạo áp lực cho Huyên Minh Kỳ, nào biết Huyên Minh Kỳ căn bản không mắc mưu.

“Nhưng dì à, ngươi cầu xin ta cũng vô dụng, ta cũng làm việc theo cung quy, không bằng ngươi đi cầu xin phụ thân, cầu phụ thân thay đổi cung quy vì ngươi. Người cũng biết quy của của Huyền Tiêu cung rồi đó, người phản bội Huyền Tiêu cun sẽ bị cắt mất tứ chi, vứt xuống vách núi, Minh Kỳ đã bỏ qua một ít rồi.”

Huyên Minh Kỳ  nói rất có đạo đức, nhìn thấy hình hộ vệ vẫn không có động thủ thì sầm mặt lại: “Còn thất thần làm gì, còn không mau hành hình, đêm nay lại là thời khắc mấu chốt liên quan đến sự tồn vong của Huyền Tiêu cung, bổn cung chủ không có thời gian ở đây phí công.”

Một câu nói kia nhắc nhở đám người, đêm nay Huyên Minh Kiệt làm ra một màn náo loạn này dẫn dụ bọn hắn tới nơi này có thể là cấu kết với kẻ thù bên ngoài, thu hút sự chú ý của bọn hắn, thuận tiện cho liên quân Tam quốc hành động.

Giống như là vì chứng minh cho Huyên Minh Kỳ , Huyên Minh Kỳ vừa mới nói xong liền có đệ tử vội vàng đến báo: “Cung chủ, cung chủ, đánh lén ban đêm, quân địch đánh lén ban đêm..”

Huyên Minh Kỳ nghe xong, một tay hất Lục Dĩ Nhiên ra: “Huyên Minh Kiệt, ngươi còn có lời gì muốn nói?”

Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể giảo biện.

“Ư ư…”  Huyên Minh Kiệt bị bịt miệng, lúc này chỉ có thể khẽ kêu lên âm thanh như mãnh thú, người hành hình thấy thế thì không còn nương tay, nâng đao chém tứ chi của hắn…

Phụt…

Máu từ tứ chi của Huyên Minh Kiệt phun ra, mới hạ ba đao, Huyên Minh Kiệt đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, có thể thấy được bình thường hắn cũng là một chủ nhân sống an nhàn sung sướng.

Đao cuối cùng hạ xuống, thân thể của hắn run rẩy một chút, nhìn Lục Dĩ Nhiên ngã vào trong vũng máu của con trai, vội vàng té nhào vào bên cạnh Huyên Minh Kiệt, lớn tiếng khóc thét, mà Huyên Phi đã sớm sợ choáng váng, cả người ngơ ngác đứng ở nơi đó.

“A a a…… Huyên Minh Kỳ, ngươi không phải là người, ngươi không phải là ngươi, nó là đệ đệ của ngươi đó, nó là đệ đệ ngươi đó.” Lục Dĩ Nhiên dò dậy từ dưới đất, xông tới trước mặt Huyên Minh Kỳ, tay đấm chân đá đối với hắn.

“Huyên Minh Kỳ , ngươi không phải là người, ngươi không phải là người, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành, ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không chiếm được nữ nhi của Lục Dĩ Mạt, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi…”

“Hừ…” Huyên Minh Kỳ không quan tâm, đưa tay nắm chặt tay của Lục Dĩ Nhiên, kéo bà ta lại gần, ghé vào tai bà ta, dùng tiếng nói mà chỉ có hai người nghe được: “Lục Dĩ Nhiên, trước khi ngươi nguyền rủa chưa có linh nghiệm, ta sẽ khiến ngươi và con gái của ngươi chết không yên lành trước, đúng vậy, dáng dấp của tiểu Phi giống Khương Trần như vậy, bà nói xem, ta mang thi thể của nàng đi lĩnh hai mươi vạn kim của hoàng thượng thì như thế nào?”

Giọng nói của Huyên Minh Kỳ như là giọng nói của ác, dọa Lục Dĩ Nhiên đến mức hồn lìa khỏi xác: “Không thể, không thể, giới sát thủ sẽ không thừa nhận, sẽ không, sẽ không…”

“Không quan trọng, ta có thể thử một chút, lỡ như những người giới sát thủ kia thừa nhận thì sao? Dù sao cũng là mệnh của tiểu Phi, ngươi biết là ta không để ý sống chết của nàng mà.” Huyên Minh Kỳ tiếp tục đe dọa.

Đương nhiên đây chỉ là đe dọa thôi, nếu mạng của Huyên Mạc Phi thật sự hữu dụng, hắn đã sớm làm rồi, hai mươi vạn lượng vàng mà hoàng thượng treo thưởng, người của giới sát thủ làm sao có thể không cẩn thận thẩm tra đối chiếu, bọn hắn không phạm phải sai lầm rõ ràng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi