THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1826

Trải qua trận chiến này, chắc chắn năng lực của cung Huyền Tiêu sẽ giảm đi rất nhiều. Trong thời gian ngắn Huyên Minh Kỳ sẽ rất bận rộn, mà hắn có ba mươi nghìn người cộng thêm cơ quan cạm bẫy của cung Huyền Tiêu, cũng không khó để tiêu diệt toàn quân của đối phương. Đương nhiên để an toàn, hắn sẽ kéo cung Huyền Tiêu xuống cùng.

“Cung Huyền Tiêu còn có bao nhiêu đệ tử có thể xuất chiến.” Cửu Hoàng thúc mảy may không biết hai chữ khách sáo được viết như thế nào, mở miệng là muốn dốc hết sức của Huyên Minh Kỳ.

Vẻ mặt Huyên Minh Kỳ khiếp sợ nhìn về phía Cửu Hoàng thúc: “Ngươi muốn tiêu diệt toàn bộ quân của đối phương sao?”

Nếu không phải như vậy, Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không cần phải hỏi hắn còn có bao nhiêu năng lực chiến đấu, mà là trực tiếp phái bao nhiêu đệ tử ra trận.

Lời này của Cửu Hoàng thúc là muốn dốc hết toàn bộ lực lượng của cung Huyền Tiêu, đánh đổi bằng mọi giá như vậy, đương nhiên là muốn giết đối phương đến một mảnh áo giáp cũng không chừa.

“Như thế nào? Không thể sao?”

Huyên Minh Kỳ thừa nhận vì câu nói của Cửu Hoàng thúc mà khiến tim hắn đập nhanh hơn, nhưng thực tế lại là: “Có khó khăn.”

Cửu Hoàng thúc cười nhạo một tiếng, không để ý nói: “Huyên Cung chủ, Phượng Khương Trần có thể đánh đội ngũ của ngươi dưới chân núi, đương nhiên ngươi cũng có thể tiêu diệt lực lượng Tam quốc liên quân dưới núi.”

Cửu Hoàng thúc không nói “Chúng ta” mà chỉ nhắc tới một mình Huyên Minh Kỳ. Nói cách khác tất cả công lao trong trận chiến này đều chỉ thuộc về Huyên Minh Kỳ.

Nhưng đừng quên, trong khi có được công lao cũng phải gây thù chuốc oán. Tuy nói cung Huyền Tiêu và Đông Lăng, Tây Lăng, Nam Lăng không thể tránh khỏi trở thành kẻ thù, nhưng cũng không phải không có chỗ xoay chuyển. Nếu lấy danh nghĩa của cung Huyền Tiêu tiêu diệt toàn bộ đối phương, như vậy giữa hai bên sẽ không còn đường sống.

Đây là Cửu Hoàng thúc đã lợi dụng mỗi người đến mức tối đa. Lời này nói ra rất dễ nghe, thật dễ khiến người ta đồng ý, nhưng rất may là Huyên Minh Kỳ đã không bị lóa mắt trước chiến thắng như mong đợi. Nghe được lời này của Cửu Hoàng thúc, cả người hắn bình tĩnh lại, nghĩ về khả năng được và mất của trận chiến này.

Vương Cẩm Lăng cười mà không nói, mặt Phượng Khương Trần lộ ra vẻ lúng túng, trong lòng loay hoay một lúc, không thể không mở miệng nói: “Thế này có được không? Quét sạch toàn bộ mười vạn quân của kẻ địch, lỡ may đối phương thẹn quá hóa giận thì sao? Mười vạn đại quân thì cung Huyền Tiêu còn chống đỡ được nhưng ba mươi vạn, năm mươi vạn thì sao?”

Phải biết rằng, đó chính là Tam quốc liên quân đấy. Cung Huyền Tiêu có thể là kẻ địch của một nước, nhưng tuyệt đối không dám đắc tội cùng lúc với cả ba nước. Một khi đến bước đường đó, cũng chính là thời khắc cung Huyền Tiêu tan biến theo đại lục Cửu Châu.

“Không phải mười vạn, là ba vạn. Đối với cung Huyền Tiêu mà nói là mười vạn đại quân nhưng đối với bọn Tây Lăng mà nói thì chỉ là ba vạn binh lính. Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm sẽ tiếc ba vạn binh này, nhưng bọn họ không có khả năng điều nhiều binh lính tới đây được nữa, còn ở Đông Lăng? Bổn vương cam đoan rằng bổn vương còn ở Đông Lăng ngày nào thì binh lính Đông Lăng sẽ không nhắm đến cung Huyền Tiêu.” Cửu Hoàng thúc ra quyết tâm, muốn cho mười vạn quân lính kia có đi mà không có về, thậm chí còn đưa ra lời hứa mà chỉ có Hoàng thượng Đông Lăng mới có thể thực hiện được.

Sau cuộc chiến này, người thật sự đắc tội cũng không phải Huyên Minh Kỳ, mà là Lam Cửu Khánh. Phải biết rằng Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm là bị Lam Cửu Khánh xúi giục, mới dẫn binh đến cung Huyền Tiêu. Kết quả không chỉ không thu hoạch được gì, còn tổn hại binh lính hàng đầu. Dựa theo tính tình của hai người đó, nhất định sẽ đem món nợ này tính trên đầu Lam Cửu Khánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi