THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1827

“Vẫn là quá mạo hiểm, đừng quên Tây Lăng Thiên Lâm là Thái tử Tây Lăng, không có quá nhiều việc ngoài ý muốn thì chuyện hắn lên ngôi là chuyện sớm muộn. Cho dù lúc này hắn không báo thù được, nhưng đợi đến khi hắn ngồi vững vị trí hoàng đế Tây Lăng, nhớ tới trận sỉ nhục từ cung Huyền Tiêu, muốn phát binh đánh cung Huyền Tiêu thì làm sao bây giờ?” Huyên Minh Kỳ không lo lắng, nhưng Phượng Khương Trần lại đưa ra một đống chuyện cần lo lắng.

Có đôi khi đánh giặc không phải dựa vào lòng nhiệt huyết là được, phải suy nghĩ đến hậu quả. Diệt mười vạn quân lính này đối với cung Huyền Tiêu mà nói, hậu quả quá nghiêm trọng, chắc chắn cung Huyền Tiêu sẽ không chịu nổi.

Nhưng mà mười vạn quân lính này, chắc chắn Cửu Hoàng thúc sẽ không tha. Cửu Hoàng thúc nhìn về phía Phượng Khương Trần hỏi: “Vậy nàng có ý kiến gì tốt hơn? Cứ để bọn chúng rút lui? Bọn họ có chịu không?”

Đánh hay không đánh đều là vấn đề, lúc này cho dù cung Huyền Tiêu muốn rút cũng không rút được.

“Không, đánh thì chắc chắn là phải đánh, nhưng không thể để cung Huyền Tiêu gánh chịu tất cả trách nhiệm.” Ánh mắt Phượng Khương Trần trong suốt, không chút lùi bước nhìn về phía Cửu Hoàng thúc. Yên lặng nói ra sự kiên định của bản thân, nói cho Cửu Hoàng thúc đừng vọng tưởng để cho Huyên Minh Kỳ chịu oan ức một mình.

“Ồ, vậy phải đánh như thế nào?” Điều này có nghĩa là Cửu Hoàng thúc chấp nhận lùi một bước.

“Đánh theo những gì Cửu Hoàng thúc nói, nhưng công lao của trận chiến này không phải là của cung Huyền Tiêu, mà là tất cả chúng ta. Nói chung là Cửu Hoàng thúc liên minh với cung Huyền Tiêu.” Muốn chịu đựng lửa giận của cả ba nước thì sao có thể để một mình Huyên Minh Kỳ được. Cửu Hoàng thúc quấy rầy trước lại muốn rút lui sạch sẽ, thật là quá đáng.

Vương Cẩm Lăng và Huyên Minh Kỳ nhìn hai người tranh cãi nhau, đột nhiên bật cười. So với tối hôm qua thì Phượng Khương Trần của hôm nay đáng yêu hơn nhiều.

Cũng may, Phượng Khương Trần vẫn là Phượng Khương Trần, cũng không nghiêng về phía Cửu Hoàng thúc. Nếu không hai người bọn họ thật sự khổ sở, nhưng hai người này vui vẻ thì Cửu Hoàng thúc lại mất hứng, nhíu mày hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

Thật ra là Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng hung hăng muốn đánh cung Huyền Tiêu, cuối cùng lại liên kết với cung Huyền Tiêu, đánh Đông Lăng, Tây Lăng và Nam Lăng. Chuyện này là sao chứ, nói ra cũng không có ai tin.

Đương nhiên, Hoàng thượng Đông Lăng, Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm sẽ tin, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng hận Cửu Hoàng thúc, cho rằng đây là cục diện do Cửu Hoàng thúc liên minh với cung Huyền Tiêu mà thành, để giết bọn họ chết.

“Phu nhân của Cung chủ cung Huyền Tiêu là dì của ta, nguyên nhân này có đủ không?” Phượng Khương Trần hơi nâng trán lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Sắc đẹp là một tội ác, Phượng Khương Trần nàng không ngại có thêm một tai tiếng quyến rũ người khác trên lưng. Chính vì nàng mà Cửu Hoàng thúc với Vương Cẩm Lăng mới lâm trận trở mặt.

Dù sao, giữa nàng và Tây Lăng Thiên Lâm, Nam Lăng Cẩm Phàm cũng chấm dứt, có thêm chuyện nàng cũng không sợ.

“Có chút miễn cưỡng.” Cửu Hoàng thúc ho một tiếng, mắt nhìn Phượng Khương Trần ra vẻ cảnh cáo, tự nhiên nói thêm một câu: “Cũng không phải là không được.”

Chỉ là hắn xui xẻo hơn. Lam Cửu Khánh phải chịu sự trả thù của Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm và hắn còn phải đối mặt với lời chỉ trích của ba nước. Nguyên nhân chính là bởi vì một người phụ nữ mà không quan tâm đến lợi ích quốc gia.

Cửu Hoàng thúc đau đầu, hết lần này đến lần khác tự mình ngậm lấy trái đắng này.

“Nếu có thể được vậy thì làm theo cách này. Không còn sớm, chúng ta cũng nên bắt đầu.” Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, nàng thực sự sợ Cửu Hoàng thúc sẽ không đồng ý. Nếu hắn không đồng ý, nàng còn có thể làm gì?

Cửu Hoàng thúc gật đầu bất lực, sau đó quay đầu hỏi Huyên Minh Kỳ: “Huyền Cung chủ, ngươi thì sao? Có phản đối gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi