THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1829

Huyên Minh Kỳ không nói nhiều, chỉ nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người một cái, hời hợt nói một câu: “Bổn vương nói lại một lần nữa, bổn vương không có hứng thú với cung Huyền Tiêu. Cho dù bổn vương là mãnh hổ nhưng với thức ăn đưa đến bên miệng thì cũng không có hứng thú. Bổn vương chỉ thích săn bắn, bổn vương muốn cung Huyền Tiêu thì sẽ giết một cách quang minh chính đại.”

Xì… Lời này của Cửu Hoàng thúc, hầu như không làm cho những người trong cung Huyền Tiêu tức giận, nói cách khác Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không có hứng thú với cung Huyền Tiêu. Bọn họ đem cung Huyền Tiêu hai tay dâng đến trước mặt Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc cũng sẽ không nhìn lấy một cái.

Được rồi, Cửu Hoàng thúc quyền thế, mặc kệ nói ra lời này có ai tin hay không, người của cung Huyền Tiêu đều không nhắc lại ý kiến phản đối, yên lặng ở vị trí của mình.

Vương Cẩm Lăng nhìn Cửu Hoàng thúc đã ổn định đại cuộc, thì kéo Phượng Khương Trần ra ngoài.

“Yên tâm đi, trận chiến lớn này chúng ta ắt thắng.” Vương Cẩm Lăng biết Phượng Khương Trần trên chiến trường sẽ tỏa ra một loại sức hấp dẫn khác, nhưng…

Lần chiến đấu này, không phải Phượng Khương Trần có thể tham gia vào. Hình ảnh chém giết sống chết quá đẫm máu cũng quá tàn nhẫn, hơn nữa đây không chỉ là một trận chiến. Chuyện này có liên quan đến việc thử thách lòng tin tưởng giữa Cửu Hoàng thúc và Huyên Minh Kỳ. Nếu Phượng Khương Trần tham gia vào, Huyên Minh Kỳ sẽ không hoàn toàn tin tưởng Cửu Hoàng thúc.

Huyên Minh Kỳ dám mang an nguy của cung Huyền Tiêu giao cho Cửu Hoàng thúc, cũng không phải bởi vì hắn tin tưởng Cửu Hoàng thúc. Mà là bởi vì hắn tin tưởng Phượng Khương Trần, hắn tin tưởng có Phượng Khương Trần ở đây, Cửu Hoàng thúc tuyệt đối sẽ không xuống tay với cung Huyền Tiêu.

Hắn dẫn Phượng Khương Trần đi ra, có chút ích kỷ nhưng nhiều hơn vẫn là để giúp Cửu Hoàng thúc nhưng dù sao hắn và Cửu Hoàng thúc là quan hệ hợp tác. Tình cảm riêng tư trai gái thì chung quy vẫn là tình cảm riêng tư, tất cả đều phải rõ ràng. Bọn hắn vẫn phải một lòng đoàn kết, để Huyên Minh Kỳ hoàn toàn tin tưởng Cửu Hoàng thúc, việc này đối với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.

Sau khi đi ra, Phượng Khương Trần nhanh chóng rút tay ra, nở nụ cười với Vương Cẩm Lăng: “Ta tin tưởng bọn họ chắc chắn sẽ thắng.”

Mười vạn quân lính của Tam quốc liên minh, một ngày đã thiệt hại một nửa, chắc chắn là tinh thần binh sĩ lúc này giảm đi rất nhiều, lại gặp phải Cửu Hoàng thúc và Huyên Minh Kỳ đánh trước đánh sau, chắc chắn rằng không còn đường lui.

“Không sai, chắc chắn bọn họ sẽ giành chiến thắng, cho nên chúng ta không phải lo lắng, cũng không cần phải lo lắng. Khương Trần, thừa dịp Cửu Hoàng thúc và Huyên Minh Kỳ bận việc chính sự, chúng ta làm chuyện gì đó thú vị đi.” Vương Cẩm Lăng nhìn con ngựa chiến cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời, bỗng nhiên muốn buông thả một lần.

“Huynh muốn làm gì?” Hiếm khi Phượng Khương Trần thấy Vương Cẩm Lăng hồn nhiên như vậy, hơn nữa ở lại chỗ này thì đúng thật cũng không có chuyện gì để làm, nên mới mặc cho Vương Cẩm Lăng quyết định.

Vương Cẩm Lăng chỉ vào con ngựa chiến phía trước, lần thứ hai kéo tay Phượng Khương Trần đi về phía trước. Phượng Khương Trần không từ chối, chậm rãi chạy theo về phía trước.

Trước mặt đệ tử cung Huyền Tiêu, Vương Cẩm Lăng tháo dây một con ngựa ra, xoay người nhảy lên, đưa tay về phía Phượng Khương Trần: “Khương Trần, chúng ta bỏ trốn đi!”

Là nói đùa và cũng là tiếng lòng của Vương Cẩm Lăng. Hắn thật sự muốn bỏ qua tất cả, lôi kéo Phượng Khương Trần chạy trốn cùng hắn.

Cửu Hoàng thúc nói sai rồi, hắn cũng không thèm để ý thân phận gia chủ Vương gia, chỉ cần Phượng Khương Trần gật đầu đồng ý, hắn sẽ không chút do dự buông bỏ thân phận này cùng Phượng Khương Trần đi đến một nơi người đời không tìm được.

Bỏ trốn?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi