Chương 1469
Nhưng nghĩ đến chuyện này, Mộ Dung Bắc Hải lại thấy có chút kỳ lạ: “Nàng nói, Thần vương phi biến mất giữa chừng, nên mới tưởng rằng muội ấy là người rơi xuống nước?”
“A, đúng vậy, ta suýt nữa quên mất. Chưa đến Thần vương phủ để hỏi tung tích của nàng ấy, không biết tại sao bỗng dưng lại không thấy nàng ấy đâu, ta đã đi hỏi mọi người xung quanh nhưng không ai biết nàng ấy đã đi đầu”
Mộ Dung Bắc Hải lập tức phải người tới Thần vương phú.
Triệu Khương Lan đã về phủ từ sớm, sau khi nghe được câu hỏi của thuộc hạ, nàng ngỡ ngàng hỏi: “Ồ, Trắc phi không biết bổn cung đi đâu sao? Hôm nay có một cô nương nhờ bổn cung lên bờ giúp nàng vì nàng bị say sóng, nhưng ta đã phải người đi nói với Vương phu nhân một tiếng. Lẽ nào không có ai nói gì sao?”
Tên thuộc hạ lắc đầu: “Trắc phi nói, lúc đó tất cả những người trên thuyền không ai biết người đi đâu, mà đúng lúc đó có một người nhìn rất giống người đang ở dưới nước, vì lo lắng người rơi xuống nước, nên đã tự mình xuống nước cứu người.”
“Ngươi vừa nói gì cơ?”
Triệu Khương Lan lập tức đứng dậy: “Thật kỳ lạ. Có người nhìn thấy Trắc phi nhà người nhảy xuống mà không ai nói cho nàng biết sự thật sao? Rốt cuộc là có âm mưu gì đây?”
Mai Hương đứng bên cạnh nghe được lời này, thấp giọng nói: “Vương phi, nô tỳ cũng định nói cho người biết lúc nãy nô tỳ vừa đi tới Yên Vũ lầu, nghe thấy bên trong có người nói chuyện Sơn Vương Trắc phi xuống nước cứu người, người được cứu lại là một nam nhân.”
“Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?”
Hứa Mạn Nhi nghĩ không sai, chuyện tốt thì không truyền ra, nhưng chuyện xấu lại truyền vạn dặm.
Hơn nữa, Hứa An Liễu sớm đã cùng những kẻ độc ác bên cạnh nàng ta thêm mắm thêm muối rồi đem chuyện này truyền ra ngoài cho tất cả mọi người cùng biết.
Trực tiếp có, gián tiếp có không thiếu những lời nói chế nhạo Hứa Mạn Nhi. Mai Hương phần nào nói ra một số tin đồn, và có chút do dự nói: “Chung quy mà nói, những tin đồn đó đều vô cùng khó nghe, đối với Hứa Trắc phi đều là bất lợi cả.”
“Chả có lý lẽ gì cả!”
Triệu Khương Lan tức đến đau đầu, Hứa Mạn Nhi có ý tốt lo lắng cho nàng nên mới nhảy xuống nước. Những người đó có tư cách gì mà trách nàng ấy như vậy chứ?
Đột nhiên Triệu Khương Lan nghĩ ra rằng, rõ ràng nàng đã phải người đi thông báo cho Vương phu nhân biết rồi, nhưng lại giả vờ như không biết, không chừng đây là cố ý chăng?
Có thể là do đã sống quen với những thủ đoạn mưu mô xảo quyệt rồi nên nàng không thể không suy nghĩ xa hơn.
Lỡ như từ đầu đến cuối đây chỉ là một trò cười đầy sự ác ý thì sao, và cuối cùng cũng chỉ vì muốn làm tổn hại đến danh tiếng của Hứa Mạn Nhi?
Nàng liếc mắt đưa nhìn người của Sơn Vương phủ: “Nói cho Trắc phi biết, chuyện này xem ra không hề đơn giản như vậy. Bổn cung nhất định sẽ tìm lại công bằng cho nàng ấy”
Đợi đến khi thuộc hạ rời đi, Triệu Khương Lan lập tức cùng Mai Hương rời phủ. Nàng đi một mạch đến phủ của tiểu cô nương hôm nay nhờ nàng chữa bệnh.
Cô nương này là tiểu thư của nhà Thái Thường Tự Thiếu Khanh. Sau khi Triệu Khương Lan chẩn đoán mạch cho nàng ấy và thấy nàng không có vấn đề gì lớn cả.
Nhưng mà cơ thể của cô nương đó rất gầy, nên có thể do chưa quen đi thuyền, nên Triệu Khương Lan liền hạ lệnh cho người đưa nàng ấy về phủ.
Nhưng nếu là nàng ấy cố tình làm vậy, thì đừng trách nàng vô lễ.
Triệu Khương Lan đến phủ Thái Thường Tự Khanh, binh lính của phủ đó thấy nàng ấy, lập tức đến chào đón.
“Thần vương phi.”
“Tiểu thư nhà các ngươi đâu?”
“Tiểu thư vừa ra ngoài rồi ạ, người nói có hẹn với bằng hữu.”