THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

“Vương phi, sao tại nàng lại đỏ lên như thế, chắc không phải là thẹn thùng đấy chứ.”

“Ta không thẹn thùng.”

Nàng tức giận cần môi dưới: “Ta là nóng thôi! Nước rất nóng.”

“Không tầm nữa, ta đứng dậy đây.”

Triệu Khương Lan cầm lấy quân áo đặt ở một bên, dương cầm nhìn hắn: “Quay người qua, nhắm mắt lại, không được nhìn lén.

Mộ Dung Bắc Uyên cười khẽ.

Nàng bị cười đến càng giận hơn, lại nâng tay đập xuống nước một cái, bây giờ ngay cả ống tay áo của hắn cũng ướt.

Mộ Dung Bắc Uyên nâng mi “Vương phi sao hung hãng thế?”

“Càng nhìn ta càng hung hăng hơn.”

Hãn nghiền ngầm giương giương khỏe môi, cuối cùng xoay người, đi đến giường bên kia.

Chờ Triệu Khương Lan mặc quần áo, hắn đã nằm ở trên tháp.

Nàng nhíu mày: “Ngài ngủ như thế nào, giường này rất nhỏ, chỉ có thể chứa một mình ta.”

Quần áo của bổn vương bị nàng làm ướt rồi, sao có thể đi. Đêm cũng đã muộn như vậy, con ngựa trắng đi đường núi cũng mệt mỏi, ngày mai lại quay về.

Nàng chỉ đành phải nằm lui vào bên trong, nén giận nói: “Ngài thật đúng là không nói đạo lý.”

Chỗ ngủ nhỏ, hai người chỉ có thể gắt gao ép sát vào nhau.

Mới vừa tăm rửa xong, da thịt của nàng nóng hơn bình thường không ít, cho dù cách lớp vải, độ ẩm kia vẫn còn vương vấn trên người hån.

Hắn cảm thấy có chút ấm áp khó hiểu. “Triệu Khương Lan, bổn vương hỏi nàng, nếu là hôm nay Bỉ Nhận đại sư nhận định nàng có mệnh thiên sát có tinh, nàng thật sự muốn hòa ly?”

Nàng sửng sốt một chút, hồi lâu mới ừ một tiếng.

Thấy hắn sắc mặt không tốt, vẫn mở miệng bổ sung một câu: “Bằng không ta nhất định khắc phu, ở lại bên cạnh ngài sẽ không hay ho gì cho ngài, chẳng phải sẽ mang đến điềm xui xẻo trong năm mới sao?”

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên dẫn thầm lại, đáy mắt nhiễm ý cười: “Nàng đang thay ta suy nghĩ?”

Nàng nhún nhún vai: “Tùy ngài muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

“Triệu Khương Lan, nàng thật kì lạ. Trong lòng nàng thật sự có ta sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên thình lình hỏi một câu, ngay cả chính hãn cũng giật nảy mình.

Điên rồi sao?

Trong lòng hằn hơi hổn hận, sao mình lại như một tên ngốc hỏi một vấn đề kì quái này, thật sự ngốc mà.

Triệu Khương Lan nghi hoặc nhìn hắn: “Chuyện này quan trọng sao, ta đối với ngài có cảm giác gì, hắn là không ảnh hưởng tới ngài chứ. Dù sao ngài lại không thích ta cho dù ta yêu ngài yêu chết đi sống lại thì ngài cũng sẽ không cảm động.”

Ý cười nơi đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên nhạt đi, bỗng nhiên có một tia thần thờ khó nằm bắt. “Ta hỏi nàng, tại sao lúc trước nàng lại chọn ta?”

Hằn vào thẳng vấn đề: “Lúc trước nàng cố ý để mọi người nghĩ nàng có lòng với ta, nghĩ cách trở thành Tử Vương phi, mục đích của nàng là cái gì.”

Triệu Khương Lan kéo kéo tóc, nghĩ thầm, cũng không thể nói thật rằng người chọn ngài cũng không phải là ta được.

Nàng đành phải bịa một cái lý do: “Bởi vì ngài đẹp, ta thích nam nhân có dáng vẻ đẹp như vậy, còn thêm khí chất và tướng mạo vô cùng tốt, ai biết “Ai biết cái gì?”

Hắn hỏi câu này còn bao hàm cảnh cáo.

Triệu Khương Lan chỉ phải cúi đầu buồn buồn nói: “Tóm lại tính tình không tốt như dung mạo thôi.”

“Không thể tưởng được nàng lại nông cạn như vậy, lập gia đình cũng chỉ xem mặt, không coi trọng phẩm tính đức hạnh, thật sự là nông cạn đến cực điểm!”

Nàng không phục nâng lên cắm: “Ồ, cho nên ý của Vương gia là nô tì nông cạn mới chọn ngài, cố tình ngài chỉ là một cái túi da thêu hoa, bên trong không hề giá trị, căn bản không phải là một phu quân tốt đúng không.”

Thấy Mộ Dung Bắc Uyên nheo mắt lại, nàng còn không sợ chết bố sung một câu: “Vương gia nhưng thật ra lại rất tự hiểu lấy mình, cho nên tính tình cũng không phải không quá tốt, ít nhất khiêm tốn này thì ngài vẫn có.”

“Triệu Khương Lan, nàng muốn chết!”

Hắn bỗng nhiên trở mình một cái, đem người đặt ở dưới thân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi