THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Đôi mắt hai người đều sáng tỏ lạ thường. Hai tay Triệu Khương Lan chống ở trên bả vai của hắn, thở hổn hển thật sâu.

Mộ Dung Bắc Uyên cứ nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt như vậy, phần lớn thời gian hắn đều nhìn khỏe mỗi dính máu của nàng.

Hắn có một loại kích động muốn liếm sạch vết máu đó một lần nữa.

Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên không chịu đựng được nữa, trong nháy mắt hắn buông Triệu Khương Lan ra thực chất đã bị hoa mắt.

Vừa rồi suýt chút nữa đã đau đến ngất đi. “Huynh thấy thế nào?”

Tuy là vừa nãy Triệu Khương Lan căng thẳng đến mức tim sắp ngừng đập, còn giữ lại sự ngượng ngùng không cách nào nói lên lời nhưng sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên tái nhợt nhắc nhở nàng rằng tình hình của hắn cũng không tốt.

Là đại phu, nàng dứt bỏ suy nghĩ về các loại tình cảm sau khi hôn trượng phu lần đầu tiên một cách rất không có cốt cách rồi cúi đầu đi bắt mạch đập của hắn.

Nàng nhíu mày. “Rất đau.” Hắn thành thực lạ thường mà bổ sung một câu. “Đau như vậy mà huynh còn không ngừng lại, huynh điên rồi sao?” Triệu Khương Lan quả thực hết chỗ nói.

Nàng cho rằng Mộ Dung Bắc Uyên có tính cách vô cùng tỉnh táo biết kiềm chế, thật đúng là xem trọng hắn rồi. “Không nhịn được.”

Hắn tựa ở trên đá biếc nghỉ ngơi: “Ta vẫn chưa hiểu rất cuộc vì sao cứ hễ làm gì đó với nàng là lại đau. “

“Có thể là tâm trạng không ổn định mà thôi. Lúc huynh… làm gì đó với ta có thể tâm trạng sẽ dậy sóng, cho nên dẫn tới bệnh tim, huynh hiểu không?”

Hắn không hề bị thuyết phục: “Nếu đúng như nàng nói thì lúc tức giận cũng có thể đau mới đúng. Số lần nàng làm ta tức giận rõ ràng nhiều hơn nhưng ta chưa bao giờ phát tác cả.” Triệu Khương Lan buồn bã đá nước: “Vậy về sau huynh chỉ cần tức giận đối với ta là được rồi, tuyệt đối đừng có tình cảm gì khác, để tránh hễ xảy ra chuyện thì lại đổ cho ta.”

Mộ Dung Bắc Uyên bỗng thấy buồn cười.

Hắn không biết hình dung như thế nào, cơn đau của thân thể còn chưa biến mất nhưng tâm trạng của hắn rất tốt.

Đang muốn nói cái gì nữa thì có nha hoàn vội vội vàng vàng từ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Vương gia, thị vệ Đông Diêu tìm ngài có việc gấp.”

Bình thường Đông Diêu sẽ không tới vào lúc hắn trị liệu, nhất định là có chuyện quan trọng.

Mộ Dung Bắc Uyên không chậm trễ nữa, đứng dậy khỏi suối nước nóng, rất nhanh thì quần áo mũ mão đã thoả đáng rồi.

Hắn cúi người nhìn thoáng qua Triệu Khương Lan còn ngâm ở trong hồ.

Dưới tình thế cấp bách nàng cầm lấy tay hắn: “Thân thể huynh không khỏe thì đừng đi nữa.”

“Còn có thể chịu được, chắc qua một lát nữa thì sẽ ổn thôi.”

Bàn tay hắn véo mặt nàng một cái: “Buổi tối chờ ta ở Tịch Chiếu Các ”

Chẳng biết tại sao, Triệu Khương Lan luôn cảm thấy lúc nói lời này đuôi mắt hắn có chút ngả ngớn, mang theo sự ám chỉ sắp làm chuyện vượt khả năng.

Nàng run rẩy, nghĩ thầm không phải tên đàn ông thối này đinh vừa tự ngược vừa tái chiến đấy chứ.

Buổi tối hắn còn muốn làm cái gì nữa?

Đến trong thư phòng, Đông Diêu đã chờ lâu, Tần

Nguyên cũng tới. “Kinh Triệu Phủ có chuyện quan trọng à?” Trừ phi là chuyện quan trọng khó có thể quyết định, bằng không Tần Nguyên sẽ không tới quấy rầy hắn. “Bẩm điện hạ, đã có tin tức của trại Ngự Phong” Mộ Dung Bắc Uyên ngẩng đầu, sự lạnh lẽo trong mắt hiện ra rất rõ ràng. “Nói đi.”

“Bởi vì tính chất sự việc kia của vương phi rất đặc biệt nên mấy ngày nay bọn ta luôn tìm kiếm danh sĩ phá trận, cuối cùng cũng tìm được một kẻ đã từng gặp loại trận pháp này. Lúc đầu quân tiêu diệt sơn phỉ đã dẫn theo đầy đủ người đến đó, chuẩn bị một lần hành động tóm gọn cái sơn trại kia, ai ngờ đợi khi người đến đó mới phát hiện bên trong đã trống không”

Mộ Dung Bắc Uyên có loại dự cảm xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi