Sau khi yến tiệc trong cung kết thúc, sứ thần đã trở về dịch quản.
Chờ sau khi các quan viên do Chiêu Vũ để phái đến để sắp xếp cho bọn họ rời đi, mấy quan viên đều bước vào một căn phòng.
Trong phòng, nam nhân cả ngày đều đeo mặt nạ chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Vị Lưu đại nhân của bộ hộ ở bên cạnh thái độ cung kính chắp tay.
“Thiếu gia, nhìn thái độ của Hoàng đế Thịnh Khang hôm nay, có vẻ như ông ấy rất quan tâm đến hàng hải. Có lẽ lần này chúng ta có thể thuyết phục họ mở một hải cảng ở vịnh Lục Hiệp”
Nam nhân đang ngồi hơi cụp mắt xuống, không đáp lại câu nói này. Dưới ánh nến, lông mày hắn anh tuấn đẹp trai vô cùng, đôi mắt hẹp dài híp lại vài phần, đôi môi mỏng khẽ nhấp một ngụm trà.
Chỉ cần nhìn tướng mạo là biết người này xuất thân phi phàm và có khí chất quý tộc bẩm sinh.
Ngay cả động tác uống trà đơn giản cũng vô cùng tao nhã lạnh lùng, không có lý do gì cũng lộ ra vẻ uy nghiêm của bề trên.
“Nhìn thái độ của Chiêu Vũ đế, các hoàng tử ở trong kinh thành bây giờ thì vị Thần Vương điện hạ kia, có lẽ là hợp lý với ông ta nhất”
Lưu đại nhân phỏng đoán nói: “Ý của thiếu gia là, rất có thể Thần Vương điện hạ sẽ được lập làm thái tử, tương lai sẽ lên ngôi Đại Bảo?”
Nam nhân liếc mắt nhìn hắn: “Ai nói với người có hi vọng trở thành thái tử, thì sau này sẽ trở thành hoàng đế”
Nhưng khi hắn nhớ đến biểu hiện của Mộ Dung Bắc Uyên ngày hôm nay, lại có chút tò mò.
“Có điều chưa nói, Thần Vương rất quan tâm đến vương phi đó của mình”.
“Thiếu gia thấy thế nào?”
Hắn cười: “Văn Hi công chúa kia nói đến bỏ vợ, hắn ta liền lập tức thay đổi sắc mặt. Thêm với, cung nữ ở bên nói rằng vương phi của hắn bị làm cho khóc, Thần Vương từ đó đã luôn tâm sự trùng trùng. Buổi tối, đến cả yến hội cũng không tham gia, vội vã rời đi, không phải là quay về dỗ dành vương phi, thì còn có thể làm gì khác?”.
Người bên cạnh nghe vậy nở nụ cười: “Thiếu gia nói như vậy rất đúng, từ đó có thể thấy được vị Thần Vương đó cũng không phải là người có chí hướng lớn gì. Thân là vương gia, lại đắm chìm vào nữ nhi thường tình, làm sao có thể đảm nhận trọng trách lớn”
Không hiểu sao sắc mặt của “Thiếu gia” hơi thay đổi, lộ ra vẻ khó chịu.
Hắn không vui vẻ hừ một tiếng: “Ngươi hiểu cái gì. Trước khi còn chưa lập thái tử, biểu hiện hiệu quả và lợi ích quá lớn. Hà không phải là tìm phiền phức cho bản thân sao? Ông ngoại của Thần Vương chính là Tây Bắc Vương Tôn Quyền nổi tiếng thiên hạ năm đó, mặc dù nói Tây Bắc Vương tự xin lui nhường, bây giờ cũng không biết đi đâu, nhưng uy danh của Tôn gia vẫn luôn ở đó, vị vương gia đó tuy rằng không nói quá nhiều, nhưng lác đác mấy câu đã chỉ ra mấu chốt, ai có thể nói tâm tư của hắn ta không linh hoạt?”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người lần lượt đồng ý.
Hắn vốn dĩ muốn sai người đi điều tra chi tiết về Thần vương phi, Nhưng tùy tùng bên cạnh lại nhắc nhở nói: “Thiếu gia, tại sao phải nhọc lòng nghe ngóng, ngày mai chính là đêm giao thừa, hoàng thượng mời chúng ta vào cung cùng ăn bữa cơm giao thừa. Tới lúc đó, Thần Vương Phi nhất định sẽ đi.”
“Cũng được.” Hắn vốn không quá coi trọng nó lắm.
Muốn nghe ngóng về Thần Vương Phi chẳng qua là vì cảm thấy Chiêu Vũ để đối xử cực kỳ đặc biệt với Thần Vương, nói không chừng sau này hắn sẽ là tân thái tử.
Đã như vậy, biết người biết ta mới có thể ứng phó.
Ngày mai đã là giao thừa rồi.
Thời gian trôi nhanh quá, trong nháy mắt, một năm đã trôi qua.
Khi mọi người lui xuống, hắn mở cửa sổ ra và đứng bên giường, nhìn kinh đô của Thịnh Khang về đêm cũng đèn đuốc sáng trưng, có hơi ngạc nhiên.
Năm mới rồi, trên đường người qua kẻ lại náo nhiệt hẳn lên.
Trên khuôn mặt của ai nấy dường như đều nở nụ cười hạnh phúc, tràn đầy mong chờ đến ngày lễ. Không hiểu vì sao, hắn lại có hơi bối rối.
Rõ ràng không nên đích thân xuất cung vào lúc này.
Nhưng hắn không muốn ở lại trong cung thành rộng lớn và trống trải, thà đi một quãng đường xa cũng muốn đi chuyến này.
Lại không biết, là đang giận hờn ai..
Cơn gió thổi qua phố phường vào căn phòng của dịch quản, hất tung mái tóc của hắn.