THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Vị Ương Cung đến nay vẫn còn bỏ trống, đám hậu phi tâm tâm niệm niệm vị trí đó của hoàng hậu sẽ không có chủ nhân mới.

Cho dù cận thần trong triều không nói ra, nhưng trong lòng đều biết.

Trong lòng vị bệ hạ này của bọn họ vẫn luôn nhớ nhung người cũ.

Nếu nói về hoàng hậu Lý Hâm năm đó, cũng thực là đáng tiếc.

Tất cả các phương diện đều cực kỳ xuất chúng, nhưng chỉ là mệnh cách đặc biệt hoạ tinh giáng thế.

“Đi tìm Phượng Vệ đến đây.” . Ngôn Tình Ngược

Bỗng dưng, Lý Mặc đột nhiên lên tiếng.

Long vệ ở một bên sửng sốt: “Bệ hạ muốn gặp Phượng vệ sao?”

Lý Mặc từ trong tay lấy ra một lệnh bài đưa cho Long về: “Đây là điều lệnh của Thành Thuỷ Đường. Trước khi trẫm đến đây, Nam Tang cô cô trong cung đã đưa cho trẫm. Nếu có việc khẩn cấp, có thể đến một nơi ở trong kinh gọi là Yên Vũ Lầu. Nhìn thấy lệnh này, đối phương đương nhiên sẽ tương kiến.”

Long Vệ kính cẩn lui xuống.

Lầu Yên Vũ vào lúc này được bao phủ bởi niềm vui.

Ngày mai Hồng Vân đại hôn, mặc dù hôn sự rất gấp rút nhưng cũng kịp ngày lành tháng tốt vào năm mới.

Lẽ ra, nàng ấy nên theo La Tước trở về ăn bữa cơm giao thừa, nhưng mà đêm trước hôn lễ không thể gặp mặt phụ quân của mình, nên nàng ấy đã không đến đó.

Trong Yên Vũ Lâu, một nhóm tỷ muội đang tổ chức bữa tiệc chúc mừng trước đại hôn của bà chủ.

Sau ngày mai, hoa khôi nổi tiếng chấn động kinh thành đã sắp gả cho người ta rồi, đối phương còn là La tướng quân tay nắm trong binh.

Nhìn thế nào đi chăng nữa đều là ông trời tác hợp, một chuyện đại hỷ.

Vốn dĩ tối nay sẽ đóng cửa, chỉ là người trong nhà uống rượu chúc mừng, hân hoan biết bao.

Khi bầu không khí đang nóng lên, đột nhiên có người gõ cửa bước vào.

Chưởng quầy định từ chối khách hàng, nhưng vị khách lại đưa ra một lệnh bài: “Làm phiền chưởng quầy nói với bà chủ, thiếu gia nhà chúng tôi muốn gặp mặt nàng ấy”

Chưởng quầy cho rằng đó chỉ là một vị quyền thần muốn gặp hoa khôi liền cầm lệnh bài qua.

Hắn ta không nhân nại lắm xua tay: “Bất luận là ai đi nữa, hôm nay đều không tiện gặp mặt.

Ngày mai bà chủ thành hôn. Đêm nay phải chuẩn bị thật tốt. Vẫn xin khách quan thứ lỗi.”

“Thành hôn?”

Long Vệ sửng sốt một chút, vẫn kiên quyết nói: “Gặp hay không gặp, ngươi không thể làm chủ được. Đưa lệnh bài cho bà chủ của các ngươi, nếu không gặp, nàng ấy nhất định sẽ hối hận”

Nghe thấy hắn ta nói như vậy, chưởng quầy chỉ đánh cầm đồ đi vào.

Hồng Vân vốn dĩ đang bị một đám tỷ muội làm náo nhiệt đến say sưa chếch choáng, thì chưởng quầy lại bước tới với vẻ mặt không vui.

Nàng chọc vào đầu đối phương: “Sao lại mặt chau mày ủ, ai chọc giận ngươi?”

“Không biết là hạ nhận nhà nào đưa lệnh bài qua, còn muốn gặp cô cô người. Ta đã nói người ngày mai đại hôn, không tiện gặp khách, đối phương vẫn không thèm quan tâm, còn nói người không đi sẽ phải hối hận.”

Hồng Vân cũng không khỏi nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy lệnh bài đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

“Người đang ở đâu?”

“Ngoài cửa”

Nàng ấy nghiêm nghị đứng lên: “Ta có việc quan trọng phải ra ngoài một chuyến, các người tự làm đi.”

Nói xong liền bất chấp những người phía sau níu giữ, đi thẳng ra ngoài.

Long Vệ hầu như không ở trong bóng tối.

Nhìn thấy một nữ tử mặc hồng y đi ra, hắn ta chậm rãi tiến lại gần: “Ngươi là bà chủ?”

“Vị công tử này, nghe nói chủ nhân nhà người muốn gặp ta. Không biết thân phận là?”

“Đừng nói nhảm nữa, sau khi gặp chủ tử, ngươi tự nhiên sẽ biết thôi. Đi theo ta”

Hồng Vân không còn cách nào khác, chỉ đành dùng ngón tay siết chặt lấy lệnh bài và đi theo phía sau đối phương.

Rất nhanh sau đó, cả hai phi thân nhảy vào trong dịch quán, nhưng những thị vệ tuần tra lại không thấy được bóng dáng của bất cứ người nào.

Giống như một cơn gió nhẹ thổi trong đêm tối.

Đến bên ngoài hiên nhà, Long vệ kính cẩn gõ cửa.

“Mời vào Long vệ bước vào trước, nói nhỏ vài câu bên tại Lý Mặc trước rồi mới để Hồng Vân đơn độc diện thánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi