Từ lập trường của Triệu Khương Lan, nàng không tiện giải thích quá nhiều, chỉ khẽ lắc đầu, mím chặt miệng.
Mọi chuyện còn lại, vẫn là để Hồng Vân một mình giải thích cho La Tước đi.
Bất luận thế nào, Hồng Vân vẫn được gả cho người mà mình muốn lấy, đó là điều rất tốt.
Có lẽ là cảm thấy chuyện tân nương biến mất nhất định có ẩn tình khác, tất cả mọi người đều ước định dường như không hỏi lại nữa.
La Tước nắm chặt lấy tay Hồng Vân, cùng nàng ấy bái đường.
Nhất bái thiên địa, hai người cùng cúi đầu trước bầu trời quang đãng. Nhị bái cao đường, La phu nhân mỉm cười ngồi trên ghế, mặc dù bà ấy chưa từng gặp qua nàng dâu này, nhưng vẫn liên tục nói tốt.
Khi phu thê giao bái, ánh mắt Lạ Tước từ đầu đến cuối luôn nhìn vào chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của nàng ấy.
Hồng Vân lại nhìn vào đôi ủng của hắn.
Có thể là vì vừa mở mắt đã tìm kiếm nàng ấy ở khắp mọi nơi, đôi giày mới tinh ban đầu lúc này đã dính một ít tuyết và bùn.
Mặc dù nó không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy được nếu quan sát kỹ.
Hắn lúc đó nhất định là rất lo lắng.
Hồng Vân trong lòng chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Sau đó thì được đưa vào động phòng rồi.
Hồng Vân vẫn được Lạ Tước bể vào trong.
Theo tục lệ, hắn sau khi đặt người vào vị trí ngay ngắn trên giường, thì nên ra ngoài tiếp đãi khách quý.
Nhưng Lạ Tước không có ý định để nàng ấy một mình trong phòng quá lâu.
Hắn có chút sợ hãi khi quay lại, nữ nhân này lại không thấy nữa. “Chờ ta một lát” La Tước nhẹ giọng nói, “Ta sẽ sớm quay lại”
Hồng Vân còn chưa kịp gật đầu đã nghe thấy tiếng bước chân đi xa xa.
Nàng ấy từ trong khe hở của khăn trùm đầu nhìn thấy những ngón tay nhuộm đỏ đậu khấu của mình.
Màu đó khiến cho tay nàng ấy càng trắng nõn và sáng hơn. Hơn nữa nó vừa rồi đã bị La Tước siết chặt suốt chặng đường, như thể đang nắm giữ một bảo vật quý hiếm nào đó.
Nàng ấy có chút choáng váng, trong đầu vẫn không ngừng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Khi lấy lại tinh thần, Lạ Tước cũng đã trở lại rồi.
Hồng Vân có chút kỳ quái: “Sao sớm như vậy đã trở về rồi? Chàng không cần uống rượu cùng với khách sao?” “Không cần” La Tước không cho bà lão hỉ nương vào, chuẩn bị tự mình làm. Hắn cầm một cán cân từ trên bàn lên vừa định kéo khăn trùm đầu xuống, suy nghĩ một chút, vẫn là đặt nó xuống.
Đổi thành dùng hai tay cẩn thận dè dặt tháo xuống.
Khóe mắt cô nương dưới khăn trùm đỏ hoe, hàng mi dày của nàng ấy hơi ẩm ướt.
Trong một đôi mắt linh hoạt dường như mang theo niềm vui sướng mãnh liệt.
Nhưng lại có một nỗi buồn nào đó không dễ phát hiện.
La Tước quỳ một gối xuống bên cạnh ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Chuyện gì xảy ra, nói cho phu quân nghe, được không?”
Trong Thần Vương Phủ, Mộ Dung Bắc Uyên trầm mặc một hồi lâu sau khi nghe thấy ám vệ trả lời.
Một lúc sau hắn mới lặp lại: “Cho nên theo quan sát của các ngươi, tối hôm qua trắc phi không có bất cứ khó chịu gì, thậm chí còn cười đùa với nha hoàn trong phòng sao?”
Ám vệ có chút thấp thỏm gật đầu, không hiểu tại sao vương gia lại hỏi điều này.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì thêm, sau khi bảo người ra ngoài thì cứ dựa vào lưng ghế ngẩn người trong chốc lát.