THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Một lúc sau, hắn đứng dậy và đi đến viện của Thẩm Hi Nguyệt.

Bởi vì không cho người thông báo, nên khi hắn vừa bước vào viện, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của người bên trong.

“Cán Sa, người thay tất cả ga trải giường từ trong ra ngoài. Hôm qua trời nhiều mây, cảm thấy chăn ga gối không được thoải mái cho lắm”

Người đang nói là Thẩm Hi Nguyệt, nghe giọng rất có tinh thần.

Mộ Dung Bắc Uyên gõ cửa, bên trong lập tức im lặng.

Một lúc sau, có tiếng động sột soạt truyền đến, chốc lát sau, Cán Sa tâm trạng lo lắng bước ra mở cửa.

Nhìn thấy người đến là Mộ Dung Bắc Uyên, nàng ta kính cẩn gọi một tiếng vương gia.

Thẩm Hi Nguyệt đang nằm ở trên giường búi tóc rối bù, vẻ mặt khóc lóc, trông có chút đáng thương.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng ta từ trên xuống dưới một hồi, có chút kinh ngạc hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Thẩm Hi Nguyệt đưa mắt nhìn chỗ khác, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Không có chuyện gì, thân thiếp còn cho rằng, vương gia sẽ không tới”

“Mùng một Tết, sao lại nằm trên giường?”

“Vương gia có lẽ là không còn nhớ. Đêm qua tuyết rơi, thân thiếp mỗi năm đến lúc đó luôn cảm thấy không thoải mái, đau cả đêm dường như không ngủ được. Khó khăn lắm bây giờ mới đỡ hơn một chút, không dám vận động mạnh.”

Mộ Dung Bắc Uyên lại liếc nhìn Cán Sa, chậm rãi hỏi: “Là như vậy sao?”

Cán Sa vội vàng nói: “Đúng vậy, thưa vương gia, nếu không trắc phi đã cùng ngài vào cung ăn bữa tiệc giao thừa rồi. Thật sự là lo lắng tuyết rơi sẽ quấy rầy mọi người quan tâm, mới nhốt mình trong phòng. Ngài không biết. Vào đêm giao thừa, khắp nơi nào nhiệt, trắc phi đã cùng với nô tỳ hai người ở trong viện. Nô tỳ nhìn thấy dáng vẻ đó của người, thực sự rất đau lòng”

Thẩm Hi Nguyệt nghe thấy lời này liền mở miệng cắt ngang: “Được rồi, Cán Sa chúng ta đừng nói về những chuyện có không nữa. Những năm qua ta luôn như vậy. Một khi bị bệnh thì không khá lên được, vương gia cũng quên rồi.”

Thấy Mộ Dung Bắc Uyên không có phản ứng gì, nàng nhẹ giọng nói thêm: “Hôm nay là ngày mồng một Tết, thần thiếp mong vương gia có thể mạnh khỏe, thuận buồm xuôi gió. Cùng vương gia …vợ chồng tôn trọng nhau”.

Mộ Dung Bắc Uyên giật giật khóe miệng, một cảm giác mệt mỏi không thể giải thích được quét qua hắn. Hắn nằm ngón tay, cười mơ hồ không rõ: “Vậy thì đa tạ nàng đã chúc phúc.”

Nói xong, cũng không nhìn nàng ta thêm nữa, sải bước ra ngoài.

Cán Sa nhìn thấy người cứ như vậy mà rời đi, trong lòng có chút mất thăng bằng.

“Trắc phi, vương gia làm sao vậy, đã nói người cơ thể không thoải mái, ngài ấy cũng không ở lại an ủi vài câu, hơn nữa năm mới, đám hạ nhân trong phủ đều được ban thưởng không ít, vương gia lại không tặng quà gì cho người. Điều này cũng quá vô lý rồi đúng không?”

Thẩm Hi Nguyệt nghiến răng, trong lòng đột nhiên dâng trào một nỗi oán hận không ngừng.

Nàng ta cầm chiếc cốc sứ trên chiếc ghế đẩu cạnh giường lên, ném mạnh vào tường, những mảnh sứ văng tứ tung khắp mọi hướng.

Cán Sa giật mình, trong miệng luống cuống nói: “Tuế tuế bình an.”

Lại nhanh chóng thu dọn tất cả các mảnh vỡ và ném chúng ra ngoài.

Đi tới sảnh ngoài, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy Chu Khiết, liền hỏi: “Vương phi đã về chưa?”

“Bẩm vương gia, vương phi nói là tới La phủ tham gia hôn lễ của La tướng quân và Hồng Vân cô nương rồi. Ước chừng nhất thời sẽ không về ngay được.”

Hắn từ một tiếng: “Chuẩn bị xe, đến phủ tướng quân.”

Trong Phủ tướng quân, Triệu Khương Lan lại nói chuyện với La Kiều Oanh một hồi, ý là để nàng ấy nói với lão phu nhân rằng hôm qua gặp phải tình huống đặc biệt, Hồng Vân không phải là cố ý biến mất.

La Kiều Oanh liên tục bảo đảm: “Người yên tâm đi, tỷ ấy đã vào cửa nhà ta, thì chính là đại tẩu mà ta nhận định rồi. Ta và mẫu thân đều sẽ đối xử tử tế với tỷ ấy, đảm bảo sẽ không để tự chịu chút uất ức nào.”

Thời gian không còn sớm nữa, Triệu Khương Lan đứng dậy cáo biệt, vừa bước ra khỏi cổng liền nhìn thấy xe ngựa của vương phủ đi tới.

Triệu Khương Lan bước nhanh tới, Mộ Dung Bắc Uyên ngồi ở bên trong ngây người nhìn nàng. Dáng vẻ của hắn có chút kỳ lạ.

Giống như sững sờ, nhưng lại giống như đang chăm chú nhìn nàng, trong mắt không có chỗ cho người khác.

Triệu Khương Lan duỗi tay ra lắc lắc trước mặt hắn, không nhịn được hỏi: “nghĩ cái gì vậy, thất thần như vậy? Mộ Dung Bắc Uyên nắm lấy tay nàng, cảm thấy ngón tay của nàng có chút lạnh liền cuộn ngón tay lại.

Thuận thể quần lấy các ngón tay của Triệu Khương Lan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi