“Đừng đổ oan cho ta”
Mộ Dung Bắc Uyên ôm chặt lấy nàng trong vòng tay: “Hôm nay nhìn thấy nàng chơi với tên mập nhỏ đó. Ta đã suy nghĩ, sau này khi con của chúng ta chào đời, cũng phải nuôi dưỡng thật trắng trắng béo béo. Cho nên, vẫn phải làm việc chăm chỉ hơn.”
Ánh mắt của Triệu Khương Lan dịu lại.
Gần đây, Mộ Dung Bắc Uyên luôn quấy rầy nàng muốn có con.
Nếu như hắn đã muốn như vậy, nàng chỉ cần nỗ lực điều chỉnh cơ thể một chút là được.
Có được một tầng này, đương nhiên sẽ không thoái thác nữa.
Bên trong màn trường có nhiều mật ngọt, hương thơm thoang thoảng không ngừng.
Gần đây, triều đình đều đang nghỉ ngơi, tới ngày mồng tám cũng không cần thượng triều. Mộ Dung Bắc Uyên đã quen với thời gian, thức dậy rất sớm.
Hai người bọn họ tối hôm qua náo loạn đến khuya như vậy, Triệu Khương Lan mệt đến mức ngón tay cũng không có sức lực mà cử động.
Sau đó chỉ có thể để Mộ Dung Bắc Uyên bế nàng đi tắm rửa sạch sẽ, còn chưa quay trở lại giường, đã ngủ say trong vòng tay của hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn khuôn mặt của người bên cạnh mình lúc này, trong lòng vừa thích thú vừa hổ thẹn.
Vừa hạnh phúc và chua chát.
Hắn dường như đã sống nhiều năm như vậy ôi, chỉ sau khi gặp được Triệu Khương Lan, mới được nếm trải mùi vị của tình ái trong nhân gian.
Nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được hôn lên má nàng.
Triệu Khương Lan lười biếng mênh mang lẫn người qua, vùi đầu vào trong ngực của hắn, tiếp tục ngủ.
Hai người mãi đến khi trời sáng mới thức dậy.
Mộ Dung Bắc Uyên nói rằng lát nữa sẽ đến Vũ vương phủ thăm hỏi, bảo nàng thay y phục để đi chơi.
Triệu Khương Lan chỉ đành có chút oán trách quy quy cách cách quấn lấy cổ hắn.
Còn không quên cảnh cáo hắn: “Sau này không được phép để lại dấu vết ở nơi nào có thể nhìn thấy được. Chàng không biết, lần trước ở trong cung của Mẫu phi đã để người nhìn thấy rồi. Mặc dù mẫu phi không nói gì, nhưng thiếp tự cảm thấy xấu hổ, những người không biết còn cho rằng chúng ta làm chuyện càn quấy gì trong phủ.”
Hắn cười khanh khách không nói gì.
Triệu Khương Lan hung hãng nhìn hắn: “Còn cười, nghe thấy chưa!”
Chà, thực sự là rất hung dữ.
Hai người dùng bữa sáng xong thì mang lễ vật đến Vũ Vương Phủ.
Triều đình nghỉ lễ, Mộ Dung Bắc Hiền đương nhiên cũng ở nhà.
Hắn nghe nói vợ chồng Thần Vương sắp đến, vội vàng gọi vương phu cùng đến tiếp đãi. Nhìn thấy hai người mang theo hộp quà, Mộ Dung Bắc Hiền cố ý quở trách.
“Lão tử, đệ nói xem, đệ đến phủ của huynh trưởng còn mang đem đồ, há không phải là xem như người ngoài sao”
Triệu Khương Lan mỉm cười: “Không phải là xem nhị ca như người ngoài. Chỉ có điều lần đầu đến nhà trong dịp Tết, đâu thể xấu hổ mà đi tay không. Cách theo đồ cũng coi như là một may mắn. Tất cả đều là những thứ đồ chơi không đáng tiền. Để huynh và nhị tẩu tuỳ ý chơi”
Mộ Dung Bắc Hiền và Mộ Dung Bắc Uyên trò chuyện vài câu, Triệu Khương Lan đã đem một phong bì đó cho con cái của họ làm tiền mừng tuổi.
Đứa trẻ giọng sữa nói cảm ơn thẩm thẩm, và Triệu Khương Lan rất vui khi nghe điều đó.
Mộ Dung Bắc Hiền cũng không ngốc, biết rõ hai người này đặc biệt từ xa tới đây một chuyến, nhất định không phải là để tán gầu chúc Tết.
Hắn hắng giọng hỏi: “Tứ đệ có chuyện muốn nhờ vả huynh, đừng ngại nói thẳng”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không vòng vo nữa: “Hôm qua đệ cùng vương phi ở chợ, tình cờ nghe được có người nói đến một loại hoa sen Tịnh Đế Hồ Điệp quý hiếm do thương đoàn Hành Thông mang về. Không biết có phải là thật hay không.”