THẦN Y XUẤT CHÚNG



Đương nhiên tất cả đều là vì sự kỳ diệu của “Trường Sinh Tiên Kinh”, nếu để Hoàng Hách tu luyện công pháp của Nhị Ngưu, biết đâu còn không bằng Nhị Ngưu.

Và đương nhiên Hoàng Hách lúc này rõ ràng không biết được điều đó, trong lòng anh vẫn đang buồn bực vì vấn đề tu luyện quá chậm đây.
“Không được, mình phải gia tăng tốc độ tu luyện chân khí! Chân khí mạnh rồi, không những khiến thực lực của mình mạnh lên, mà còn có thể sử dụng được hết các y thuật cao siêu trong Y Tiên Truyền Thừa nữa, đối diện với nhà họ Thẩm, mình càng thêm tự tin hơn!”, Hoàng Hách bắt đầu suy nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, mắt của Hoàng Hách sáng lên, anh vỗ mạnh vào đùi một cái: “Phải rồi!”.
Chỉ thấy anh lồm cồm bò dậy khỏi giường, sau đó mở tủ đầu giường, lấy ra một thứ bên trong túi vải màu đỏ.

Mở túi vải màu đỏ ra, chỉ thấy một viên đá bị khuyết một góc, nhìn từ chỗ khuyết góc có thể thấy được màu xanh ngọc bích trong veo.
Viên đá này chính là viên đá thô ngọc bích mà Ngô Khánh đưa cho anh.
“Hôm đó, chỉ một góc của viên đá thô ngọc bích này đã khiến mình không chỉ tu luyện ra chân khí mà còn khiến cho chân khí trong một thời gian rất ngắn trở nên mạnh mẽ.


Nếu có nhiều viên đá như vậy, chẳng phải là có thể gia tăng tốc độ của mình hay sao?
“Phải rồi, phía Tây của Hải Thành có một chợ đá thô ngọc bích, trước đây cược đá chính là trò chơi của những người giàu, nên mãi không dám đi.

Giờ mình có Vô Thượng Tiên Đồng, cược thắng vài viên đá thô chẳng phải là chuyện vô dùng đơn giản sao”, ánh sáng trong mắt Hoàng Hách càng lúc càng sáng hơn, khóe miệng anh cong thành vòng cung: “Chờ tối nay tan làm, mình sẽ đi xem xem!”.
“Hoàng Hách, ra ăn cơm đi!”, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vọng lên tiếng của Tô Lệ.
Hoàng Hách đáp lại một tiếng, mặc quần áo xong rồi mở cửa đi ra.
“Ôi, không ngờ em còn biết nấu cơm đấy”, Hoàng Hách nhìn vào bát mì nóng hổi trên bàn với ánh mắt ngạc nhiên, bất giác trêu Tô Lệ nói: “Không phải là khó ăn lắm đấy chứ?”.
“Hừ, em có lòng nấu đồ ăn sáng cho anh mà anh còn chê.

Được rồi, anh không ăn thì thôi!”, vừa nói Tô Lệ bưng bát mỳ trên bàn lên, như thể định đi đổ bỏ.
“Ăn, ăn chứ”, Hoàng Hách vội vàng cười cười rồi lấy lại bát mì trong tay Tô Lệ nói: “Anh đang đói quá đây!”.
Vừa nói, Hoàng Hách cũng không sợ nóng, cầm đũa lên và luôn mì vào miệng.

Sau đó, ánh mắt Hoàng Hách ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Ngon thật đấy!”.
Hoàng Hách vừa nói, vừa không đợi cho nuốt xong miếng mì trong miệng đã và tiếp miếng nữa, ăn với bộ dạng ngấu nghiến.
Nhìn Hoàng Hách ăn ngon miệng như vậy, khuôn mặt Tô Lệ bất giác lộ ra nụ cười, thấp thoáng có phần tự đắc.
Một bát mì to, Hoàng Hách ăn vài miếng đã hết sạch, ăn xong, còn không quên uống hết luôn nước canh trong bát.

Cho đến khi nhìn thấy đáy bát, anh mới mãn nguyện thở ra một hơi, nói với vẻ thỏa mãn: “Lâu lắm rồi mới được ăn mì ngon như vậy”.

“Hừ hừ, cuối cùng cũng phát hiện ra sự lợi hại của chị đây rồi chứ gì”, Tô Lệ nghếch cao mặt nói.
“Đúng thế, không ngờ tay nghề của người đẹp Tô lại tốt như vậy, sau này ai lấy được em thì suốt ngày được ăn đồ ngon, chắc chắn là do phúc tu được từ kiếp trước!”, Hoàng Hách hết lời khen ngợi, khiến Tô Lệ được dịp phổng mũi.
“Đương nhiên, tài nghệ của em không phải hạng tầm thường đâu”, Tô Lệ đắc ý vỗ vào vai Hoàng Hách: “Sau này anh cứ biểu hiện cho tốt, khiến em vui thì ngày nào em cũng nấu món ngon cho anh ăn!”.
“Thật không?”, Hoàng Hách cười một cách hồ hởi: “Vậy thì anh có phúc quá!”.
Tô Lệ sững người một lúc mới hiểu ra, Hoàng Hách vừa rồi khen cô hết lời, chắc là cố tình cho cô vào bẫy.

Bản thân cô còn nói ngày nào cũng nấu món ngon cho Hoàng Hách ăn, chẳng phải là nói cô sẽ gả cho Hoàng Hách sao?
Hừ lên một tiếng, nắm đấm của Tô Lệ đấm mạnh vào ngực Hoàng Hách, rồi mắng: “Hoàng Hách, anh lại lợi dụng em!”.
Hoàng Hách nhìn Tô Lệ với vẻ mặt vô tội, anh mỉm cười nói: “Anh khen em từ nãy giờ, đâu có lợi dụng em gì đâu”.
“Anh…”, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lệ hơi tái, thế mà lại không tìm được sơ hở trong lời nói của Hoàng Hách, thế là ngại đến phát bực, bỏ lại Hoàng Hách phía sau với câu nói: “Em đi học đây, tự anh rửa bát đi!”.
Vừa nói, cô gái này xách cặp xách rồi đi ra khỏi nhà.
“Cô bé này, càng ngày càng đáng yêu”, Hoàng Hách mỉm cười, xắn tay áo rồi đi rửa bát.
Nửa tiếng sau, Hoàng Hách đến bệnh viện, hôm nay đến lượt anh trực phòng khám.

Giống như thường lệ, Hoàng Hách vẫn đảm nhiệm vai trò hỗ trợ, giúp bác sĩ phòng khám của khoa nhi làm việc, sắp xếp thứ tự khám cho bệnh nhân, an ủi những bệnh nhân có tâm trạng kích động.
Cả buổi sáng vô cùng yên tĩnh, ngoài mấy người nhà bệnh nhân nóng tính có đôi ba câu va chạm với bác sĩ ra thì chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng khi gần đến giờ ăn trưa, đột nhiên có một hàng xe đỗ tại bãi đỗ xe của bệnh viện, sau đó một đám phóng viên chạy từ trên xe xuống.

Những người này phối hợp với nhau rất ăn ý, sau khi nhìn nhau liền cùng dựng thiết bị lên, rồi đi về phía phòng khám khoa nhi nơi mà Hoàng Hách đang ở đó.
Chưa đầy hai phút, những phóng viên này đã đến bên ngoài phòng khám khoa nhi, tách đa phần người đến khám ra, rồi lao vào trong phòng khám trong tiếng chửi mắng của mọi người.
“Bác sĩ Hoàng Hách, tôi là phóng viên của Nhật báo, tôi muốn tìm hiểu chuyện với thân phận là bác sĩ thực tập như anh tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân, là do bệnh viện cho phép sao?”.
“Bác sĩ Hoàng Hách, tôi là phóng viên của đài truyền trình Hải Thành, xin hỏi anh cảm thấy một bác sĩ thực tập thực hiện một cuộc phẫu thuật nguy hiểm như vậy có thích hợp không?”.

Kèm theo những câu hỏi không ngớt, chỉ trong chốc lát Hoàng Hách đã bị các phóng viên bao vây xung quanh!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi