THANH GIA MUỘI TỬ KHUYẾT ĐIỂM BẠC


Thanh Hoa đột nhiên bị mụ đàn bà tóm cánh tay đau muốn chết, mụ này nhìn rất quen mắt, Thanh Hoa nhìn bà ta la to năm lượng bạc, con mắt mị mị liếc nhìn, mới nhận ra từng gặp bà ta ở nơi nào.

Nếu không sai chính Là lão bản nương Trần Hồng ở quầy nhận mua y phục, chỉ bất quá cười đến nhăn nhúm, thật có chút khiến người ta nhận không ra.

Lão bà thím này bắt lấy mình làm cái gì? Còn ồn ào năm lượng bạc, chẳng lẽ muốn đem nàng đi bán sao?
Thanh Hoa cũng chỉ là suy nghĩ một chút, ban ngày ban mặt không nghĩ có người ngông cuồng như thế, Thanh Hoa nghĩ không ra mình sao có giá tới năm lượng bạc, nhưng bà thím này dùng hết sức nắm chặt nàng, tựa như chỉ cần buông tay liền giống như tiền bay mất.

Trần Hồng là lão thái bà xấu xí, bắt lấy Thanh Hoa liền vọt vào bên trong hãng buôn vải Bạch gia, quy mô của hãng buôn vải này không nhỏ, ngoại trừ chưởng quỷ còn có mấy hoả kế, đi tới đi lui tiếp đãi khách nhân, thấy Trần Hồng đi vào liền có người ra chào đón, mang nụ cười khách khí chào hỏi " Quý khách cần mua gì ạ?"
"Làm phiền cô nương gọi Đào nương tử ra dùm, ta đến lãnh thưởng" Trần Hồng rất là hưng phấn.

Thanh Hoa giãy dụa một lát phát hiện bà nương dùng sức rất lớn, nàng làm sao cũng không tránh được, thanh âm liền lạnh xuống " thẩm này, thẩm chẳng phải nên thả ta ra sao?"
Còn không đợi bà nương buông tay, từ hãng buôn vải xông ra một đám người, cầm đầu chính là A Đào luôn ở bên cạnh Bạch Lăng mà Thanh Hoa từng gặp qua, vô cùng lo lắng lao ra, xem xét Thanh Hoa một lượt cuối cùng nhẹ nhàng thở ra " Dù sao cũng nên để ta tìm được cô nương rồi" Lại tìm không ra, A Đào coi như sẽ bị Bạch Lăng lột da mất.


"Là ta! Là ta tìm được, ta nói biết cô nương này, nhất định sẽ tìm được, Bạch đại nương tử nói ta tìm được người hứa cho ta năm lượng bạc!" Trần Hồng vội la lên.

Nghe nói Thanh Hoa bán mấy bộ y phục chỉnh sửa được hơn hai trăm văn khiến cho Trần Hồng không cam lòng, ngẫm lại nếu mua từ tay Thanh Hoa rồi chuyền đi, hai trăm văn kia chính là thuộc về bà ta, về sau Bạch gia tìm nữ tử này, nếu tìm được sẽ thưởng bạc, Trần Hồng hơi suy nghĩ liền giả bộ nói có quen biết với Thanh Hoa, giơ ngón tay lên trời thề có thể dẫn người tới.

Bạch Lăng liền hứa với bà ta nếu có thể dẫn người tới sẽ thưởng bạc.

Nghĩ đến có thể cầm được ngân lượng trắng bóng, Trần Hồng mừng rỡ tìm không được phương hướng.

A Đào xác nhận đúng người liền quay đầu đi mời Bạch Lăng ra, mấy ngày nay vì có thưởng bạc có không ít người mang suy nghĩ lừa gạt tiền bạc, đều bị A Đào đuổi đi, chính là nếu khó chơi sẽ dùng gậy gộc đuổi ra ngoài, Bạch Lăng cũng sẽ không tự mình tiếp kiến, để A Đào đi coi trước.

Bạch Lăng vừa đến, con mắt đặt lên người Thanh Hoa, nhìn cũng không thèm nhìn Trần Hồng, chỉ qua A Đào nói " Đưa tiền"
Thanh Hoa thấy A Đào móc ra năm lượng, lập tức cả người đều không khoẻ, lại nhìn bà lão Trần Hồng vui mừng hớn hở muốn nhận tiền, quả thực nhịn không được hô " Khoan đã!"
A Đào bị nàng kêu mà run tay, năm lượng bạc còn chưa đưa ra, Trần Hồng nhìn đến đỏ mắt, kém chút không có nhào tới cướp.


Thanh Hoa liếc nhìn bà thím Trần Hồng phía sau nói " Dựa vào cái gì cho bà ta năm lượng bạc hả? Ta cùng người này căn bản không có nửa điểm quan hệ, chỉ là bà ta trên đường bắt lấy ta kéo đến đây liền cho bà ta tiền hay sao?"
Trần Hồng nhanh nói " Bạch gia nương tử đừng nghe cô nương nói bậy, người này chính là do ta tìm thấy mang tới, năm lượng bạc này chính là người hứa cho ta!"
Thanh Hoa cũng không nhiều lời, người này trước kia còn cho người đuổi nàng đi, quay đầu còn không biết xấu hổ dùng nàng để kiếm bạc, nghĩ đến thật tức " Ngươi muốn cho bà ta thì không bằng cho ta, coi như tiền bà thím này cho ta trị thương" Nói xong nàng liền kéo ống tay áo, chỉ thấy trên cánh tay mảnh khảnh bị Trần Hồng bóp ra vết tích tím xanh.

Nàng còn nói " Nếu như đem năm lượng cho bà ta, ta quay đầu đem mấy bộ quần áo mới đưa sang cho Trịnh Gia xem"
Bạch Lăng nhìn thấy vết tích tím xanh, sắc mặt lập tức khó coi mấy phần, thanh âm mang theo tức giận " Đây chính là do bà làm bị thương?"
"Cái này, cái này! " Mặt Trần Hồng trắng bệch, thấy Bạch đại nương tử thật muốn đòi công đạo cho Thanh Hoa, dứt khoát không nói hai lời đưa tay đoạt lấy năm lượng bạc kia.

A Đào đưa tay giật lại, một nữ tử đã có tuổi sao giành lại a tỷ, liên tiếp giật mấy lần cũng không đoạt được, liền bắt đầu khóc mắng lên " Ai u đều đến xem a, người Bạch gia khi dễ ta là lão bà tử, đã hứa cho tiền thưởng lại không trả! Ai u! gạt một lão bà tử a!"
Bà ta khóc trời đập đất náo loạn một vùng, liền không tin Bạch gia sẽ vì nha đầu nông thôn này mà sĩ diện cũng không cần.

Thấy người vây xem càng nhiều, A Đào có chút không còn sức, quay đầu nhìn đại nương tử nhà cô, có phải là!.


dứt khoát dùng tiền tiêu tai hoạ không? Tuy nói cô cũng nhìn ra Trần Hồng này căn bản không biết Thanh Hoa, cũng chính là đến vì tiền, nhưng náo loạn thành dạng này cũng rất khó nhìn!
Bạch Lăng lại nói " Đi gọi quan phủ đến, báo rằng bà tử này làm bị thương thêu nữ Bạch gia"
Cô vừa nói lời này xong Trần Hồng không dám la lốt nữa, phải biết thuê nữ thế nhưng là bảo bối cúng bái của mỗi hãng buôn vải, đều là những người tài ba, bà ta làm bị thương tay Thanh Hoa, tội này có thể xử bà ta bị đánh bằng roi.

Không dám lại muốn năm lượng kia, một thân xương già bị mấy gậy đánh xuống đoán chừng chỉ còn nửa cái mạng, muốn năm lượng bạc thì đổi thành mất mạng.

Thấy bà nương kia đi, Thanh Hoa lúc này mới xoay người ngoắc ngoắc tay với A Đào, sau đó giơ lòng bàn tay về phía cô.

A Đào nơi nào có thể không rõ " Cô nương làm cái gì? Bạc này không cho bà ta cũng sẽ không cho cô nương.

"
Bạch Lăng lại nói " Cho"
"Đại nương tử" A Đào không hiểu, lại chỉ có thể cam lòng không muốn đưa bạch cho Thanh Hoa.

Áng chừng trọng lượng trong tay.


Thanh Hoa lập tức vui như hoa nở, mấy bộ y phục trong tay liền bày ra một bàn, cho Bạch Lăng xem hàng nàng mang tới lần này.

Bạch Lăng ngăn nàng lại " Thanh gia muội tử, cùng ta vào bên trong trò chuyện"
Dù không biết nói chuyện gì, nhưng Thanh Hoa vẫn đi theo Bạch Lăng vào toa các phía sau cửa hàng.

Bạch Lăng liền nghĩ mời nàng làm tú nương, Cô nói rất thẳng thắn, làm tú nương đối với một muội tử như Thanh Hoa thế nhưng là một đời được sống tốt, có thể nhận tiền lương cao, địa vị so với một muội tử cũng cao, duy nhất một điểm chính là tú nương nhất định phải ở trong trụ sở của Bạch gia, dù sao tú nương sẽ biết nhiều bí pháp may vá của hãng buôn vải Bạch gia.

Thanh Hoa lắng nghe nhất thời không nói chuyện, Bạch Lăng cùng A Đào đều cho là nàng cao hứng không thể kiềm chế nổi, trong lúc nhất thời nói không nên lời, không nghĩ Thanh Hoa lại chậm rãi lắc đầu " Cái này không được"
Làm cái gì mà tú nương chứ! nàng đừng chọc nát đầu ngón tay mình là mừng lắm rồi!
Lại nói chính là nàng không dự định dùng công phu thêu thùa đi làm công, bên ngoài kia Điền Chân còn đang đẩy sạp hàng cho nàng, mình làm lão bản há không vui hơn sao?
A Đào cả giận nói " Cái cô nương này đừng có không biết tốt xấu, công việc tú nương Bạch gia có bao nhiêu người tranh giành đổ máu đầu để có được, cô nương vậy mà không nguyện ý!"
Thanh Hoa nhìn cô kích động như vậy, lại chậm rãi uống một ngụm trà, nhìn qua thong dong không hề bị ảnh hưởng nửa phần, Bạch Lăng gấp gáp cũng không nhìn ra điều khác lạ gì ở nàng, chờ nhuận hầu thật tốt rồi mới lên tiếng " Bất quá ta có thể bán kim pháp cho các người, giá cả thì chúng ta có thể hảo hảo bàn bạc"
Bán đi kim pháp là điều chưa từng nghe, ánh mắt Bạch Lăng lập tức thay đổi, tiểu nữ tử trước mắt tựa hồ không đơn giản như cô tưởng tượng, so với bộ dáng thô bỉ trong ấn tượng của cô hoàn toàn khác xa, nguyên lai là một người bình thường sao? so với khuôn mặt, hoặc bởi vì con mắt linh động mà xinh xắn hơn mấy phần.

Cô hỏi " Bán, bán như thế nào?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi