THANH VÂN THÊ THƯỢNG


Phong gia được tổ tiên truyền cho nghề mổ lợn, nam nhân trong nhà cao to cường tráng, khí lực dồi dào, lại có kỹ năng mổ lợn của tổ tiên, nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới.

Ai muốn mổ lợn cũng đều tìm Phong gia, đôi khi mấy cửa hàng mổ lợn trong trấn quá bận rộn nên nhờ Phong Thiên Bảo đến giúp đỡ, thông thường sau khi mổ lợn xong, chủ sẽ cho người mổ lợn một ít thịt lợn.

Vì vậy Phong gia không thiếu thịt để ăn, cuộc sống rất tốt.Nhưng cuộc sống của nguyên chủ lại không được tốt lắm, trong nhà không thiếu thịt, nhưng nàng vẫn không đủ ăn, cả người gầy gò.Nghĩ đến đây, Phong Thượng Thượng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang sải bước phía trước.Nàng có ký ức của nguyên chủ, cho nên cũng biết rõ nam nhân trước mắt không phải cha của nguyên chủ.

Cha của nguyên chủ không phải họ Phong mà là họ Lương, nhưng ông ấy đã qua đời vì bệnh tật khi tuổi còn trẻ.


Chỉ vì nguyên chủ là một nha đầu mà ngay cả ông bà hay chú bác cũng không muốn nuôi dưỡng nàng, mà chỉ muốn bán nàng để lấy tiền.

Phong Thị không đành lòng nhìn con gái chết đói hoặc bị bán vào nơi bẩn thỉu nên bà đã tái giá với Phong Thiên Bảo, yêu cầu lúc ấy là được dẫn theo Phong Thượng Thượng khi gả qua đó.Tuy Phong Thiên Bảo thành hôn lần thứ hai, cũng có một con trai và một con gái với người vợ đầu nhưng ông ta vẫn không vui khi Phong Thị mang theo con chồng trước qua.

Tuy thế, Phong Thị lại rất xinh đẹp, từ làng trên xóm dưới chẳng tìm được ai xinh đẹp hơn bà.

Phong Thiên Bảo không muốn từ bỏ một mỹ nhân như vậy nên cuối cùng ông ta đành miễn cưỡng đồng ý.Phong Thị cũng biết Phong Thiên Bảo không thích việc bà dẫn con gái theo, vì vậy bà đã bảo nguyên chủ đổi thành họ Phong, rồi yêu cầu nguyên chủ gọi Phong Thiên Bảo là cha, đồng thời nhắc nguyên chủ phải cẩn thận và hiểu chuyện, cố gắng làm nhiều việc nhà hơn để lấy lòng Phong Thiên Bảo.Nhưng một số người không dễ lấy lòng như thế, những năm qua, cuộc sống của nguyên chủ vô cùng khó khăn, nàng không chỉ phải làm đủ mọi việc nhà mà còn phải giúp Phong Thiên Bảo giết lợn từ khi còn là một đứa trẻ.


Không ngờ một tiểu cô nương như nàng có sức lực trời sinh rất lớn, lại có thể làm được nghề giết lợn này, nên từ năm mười hai tuổi nàng đã bị bắt phải đi giết lợn cùng ông ta, nàng giết lợn nhiều năm như vậy đến nay đã mười chín tuổi vẫn chưa kết hôn với ai.Ai lại nguyện ý thú một cô nương giết lợn lấy huyết mỗi ngày như nàng chứ.Vì nàng chưa gả đi được nên Phong Thiên Bảo càng có nhiều ý kiến lớn hơn.

Ông ta cảm thấy nàng đang lãng phí thức ăn ở nhà nên nhìn nguyên chủ chỗ nào cũng không vừa mắt.

Điều này khiến cho Phong Thị vô cùng hoảng loạn, bà yêu cầu Phong Thượng Thượng phải làm nhiều việc hơn nữa để chứng tỏ rằng nàng không phải là người vô dụng, cũng giúp cho Phong Thiên Bảo không ghét bỏ nữa.---------Hai người rất nhanh đã đến nhà ông chủ hôm nay, hai ngày nữa nhà này sẽ cưới dâu, nàng dâu là một cô nương ở trấn trên, vì thể diện nên nhà trai đã hào phóng chuẩn bị một con lợn để chiêu đãi khách.

Mấy hôm trước nàng đã cùng Phong Thiên Bảo đến để chào hỏi.Đi hơn một canh giờ, lúc này trời đã sáng, trong sân đã có rất nhiều người đến, tất cả đều là thôn dân đến xem náo nhiệt.

Dù sao giết lợn cũng là đại sự, trong thôn quanh năm suốt tháng chỉ có Tết Nguyên đán là giết lợn còn bình thường họ chẳng thể được xem.Thấy thợ giết lợn đến rồi, gia chủ lập tức quyết định bắt đầu giết lợn, đến chuồng lợn để đuổi lợn của mình ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi