THANH XUÂN CỦA TỚ CHÍNH LÀ CẬU


Tiểu Mễ lững thững bước ra chuẩn bị đến trường, cô chào mẹ rồi ra.

Cố Ngụy Thành đi ngay sau cô, anh cúi đầu chào tạm biệt.

Trên đoạn đường, người bị thương đi sau người khỏe manh.

Các bác nhìn thấy bật cười.
"Hai đứa bé kia thật là biết làm trò mà."
Tiểu Mễ vội quay lại lườm mấy bác hàng xóm lắm chuyện, nhìn Cố Ngụy Thành đang đi ngay sau mình cô bất lực nói:
"Cậu có thể nào đi lên trước được không."
Ngụy Thành vội vàng gật đầu bước lên trước, anh cười tươi rồi đi thẳng.

Nhìn vào bàn tay đang bó bột kia Tiểu Mễ thở dài cầu mong mau hỏi.
Đến trường, bác bảo vệ nhìn Cố Ngụy Thành tay bị thương ông khẽ cười:
"Cháu có vẻ không ổn lắm nhỉ."
Ngụy Thành cười ngượng, trận bóng giao hữu tuần này có lẽ phải bỏ không tham gia nữa.

Tiểu Mễ đi sau nghe thấy liền bất ngờ, trận bóng rổ đó quan trọng mà.

Cô cảm giác như mình là người khiến cậu ấy không tham gia được.


"Lê Tiểu Mễ cậu còn không nhanh chân đi nữa à."
Cô đứng khựng tại đó, đầu óc cứ để đâu đâu, Cố Ngụy Thành bước lại kéo tay cô đi.

Bác bảo vệ nhìn theo thở dài thật đáng tiếc.

Vào trong lớp, Y Y tròn mắt nhìn vào bàn tay đang bó bột của Ngụy Thành, cô cũng phải ngưỡng mộ Tiểu Mễ làm cho con trai nhà người ta bị thương nặng như vậy.

Tiểu Mễ im lặng không nói gì mà ngồi xuống.

An Đoàn ngồi sau an ủi:
"Để tôi chép bài giúp cậu haha."
Nhìn quyển vở chữ bay lên bay xuống Ngụy Thành vội từ chối.
"Việc chép bài chắc tôi đây không dám làm phiền đến cậu đâu."
Ngụy Thành nở một nụ cười tươi rồi ném tập vở cho Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ hoảng hốt đưa tay ra bắt, ánh mắt ngờ vực nhìn về phía anh.
"Sao lại là tôi."
Anh chỉ vào bàn tay đang bị thương của mình, cậu gây ra chuyện thì cậu phải là người làm.

Tiểu Mễ đành nhận lấy công việc không công này.

Giở giải lao, tin tức Ngụy Thành bị thương đã lan rộng ra khắp trường.

Nhất Trạch biết tin bắn cười đắc ý.
"Thắng nhãi đó bị thương lần nay đội ta thắng chắc rồi haha."
Nhã Nhi hóng được tin vẻ mặt lo lắng vội chạy ra ngoài.

Đến trước cửa lớp Ngụy Thành, vẻ mặt dịu dàng làm các bạn nam sinh ngắm nhìn không rời.

Cô ta bước ra đưa cho Ngụy một hộp sữa, giọng nói nhẹ nhàng làm An Đoàn ngồi bên cũng phải rung động.
"Chị có hộp sữa, em uống đi.

Mà em bị thương có nặng lắm không?"
Giọng điệu ấy làm Y Y cười sặc:
"Chị Nhã Nhi à, cậu ấy còn không biết chị mà chị làm như kiểu cậu ấy là của mình vậy."
Tiểu Mễ ngồi cạnh đang hóng chuyện, Nhã Nhi bị nói cho á khẩu tủi thân quay sang nhìn Ngụy Thành.


Anh lạnh lùng đặt hộp sữa sang phía An Đoàn, ánh mắt lạnh lùng nói:
"Chị là ai tôi không biết, chuyện tôi bị thương cũng không liên quan đến chị, phiền chị về lớp hộ."
Các bạn nữ trong lớp nhìn khoa khôi trường bị từ chối liền cười lớn.

Nhìn vẻ mặt cố tỏ ra thanh cao của chị ta làm mình chướng mắt.

Y Y cười vui vẻ quay sang nhìn Tiểu Mễ vẫn đang ngắm nhìn chị ta liền dụi cho một cái vào vai.
"Cậu thích chị ta rồi đấy à."
Tiểu Mễ gật đầu:
"Chị ấy vừa xinh lại còn lịch sự nữa."
Y Y bó tay búng nhẹ vào trán cô.
"Chị ta cho cậu ăn bùa mê gì rồi hả, lịch sự chỗ nào."
An Đoàn đồng ý với lời nói của Tiểu Mễ cầm hộp sữa trên tay.

Nhất Trạch từ ngoài cửa nhìn thấy hết bật cười đến gần chỗ Nhã Nhi cười chế giễu.
"Tính chủ động nhưng bị thụ động thấy thế nào."
Nhã Nhi cười khẩy:
"Đừng quên chúng ta đang ngồi chung một con thuyền tôi ngã thì cậu cũng ngã thôi."
Nói xong Nhã Nhi tức gián rời đi, cũng tại con nhỏ Y Y kiếm chuyện với mình, thích tỏ ra thanh cao thì Cố Ngụy Thành chị đây sẽ cho em nếm mùi khi từ chối thành ý của chị.

Từng món quà hỏi han được mang đến chất đống trên bàn học.

Cố Ngụy Thành cười trong sự bất lực cái này cũng quá lố rồi.

Tiểu Mễ đang cặm cụi chép bài cho anh không để tâm đ ến.


Cố Ngụy Thành nhìn thấy có hộp dâu tây lấy đi còn lại đưa hết cho An Đoàn.

An Đoàn ngơ ra:
"Đừng vậy chứ, tôi không muốn giúp cậu sử lý hết đống này đâu."
Cố Ngụy Thành lạnh lùng không nói gì, đứng dậy đặt hộp dâu lên bàn Tiểu Mễ rồi bước ra ngoài.

Tiểu Mễ khựng lại nhìn bóng lưng anh rời đi.
"Tên này sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy."
An Đoàn ngồi trong sự đau khổ, cả đống này nhét đâu cho hết lát nữa cô vào kiểu gì cũng bị đuổi ra ngoài.

Y Y cười hớn hở, vỗ tay:
"Cậu phải cố lên nhé haha."
Tiết học bắt đầu, cả lớp đứng dậy chào cô.

Cô để ý đến chỗ An Đoàn đang có vài món đồ là lạ, cô bước xuống ánh mắt dịu hiền hỏi thăm:
"An Đoàn em đang chăm sóc Ngụy Thành đấy hả."
An Đoàn vội gật đầu, cô cười nhẹ không nói gì má bước lên trên bục giảng tiếp tục bài mới.

Y Y bất ngờ, thấy bánh kẹo trong lớp mà cô lại không chửi mắng thật là lạ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi