THANH XUÂN CỦA TỚ CHÍNH LÀ CẬU


Hai người trò chuyện đến nửa đêm rồi quay lại phòng của mình.

Tiểu Mễ tạm biệt Ngụy Thành mở cửa phong ra, nhẹ nhàng bước vào.

Điện bên trong bỗng bật lên, Tiểu Mễ mình quay lại thấy Y Y đã đứng ở đó từ trước, tay chống vào hông, ánh mắt truy xét.
"Cậu ra ngoài lâu như vậy để làm việc gì."
Tiểu Mễ ngại ngùng lẩn tránh câu hỏi của Y Y.
"Tớ đói lên ra ngoài ăn thôi."
Y Y cười khẩy tiến lại gần về phía Tiểu Mễ, những bước đi đầy dứt khoát.
"Cậu đừng có mà nói dối tối, đêm hôm không chịu ngủ còn đi ăn."
Tiểu Mễ cười ngượng ngùng kéo tay Y Y lên giường mau nằm ngủ.

Một tiếng thở dài bất lực, hết cách với cô ấy rồi.

Hai người nắm tay nhau nằm trên chiếc giường xa lạ, Tiểu Mễ thở phào, vậy chắc Y Y chưa thấy.
Sáng hôm sau, bốn người bị đánh thức bởi tiếng thổi kèn lớn của Ngụy Giã, cậu bé chạy khắp các phòng thổi còi lớn.
"Sáng rồi, các anh chị còn nằm đấy ngủ à."
Mẹ cậu nấu ăn dưới bếp cười trong sự bất lực, thằng nhóc kia không biết giống ai.


Ngụy Giã thổi đến hết cả hơi nhưng vẫn chưa có ai bước ra.

Cậu bé nhanh chí mở cửa phòng Ngụy Thành ra, nhẩy bổng lên giường, nhún nhảy trên người anh.
"Anh, mau dậy đi, sắp muộn học rồi đấy."
Cố Ngụy Thành nhíu cặp lông mày lại, đưa tay ra cù lét em trai.

Cậu bé cười lớn, cảm giác nhột lan tỏa ra khắp người.

Ba người thấy ồn ào mặt còn ngáy ngủ bước ra, An Đoàn thấy cảnh tượng trước mặt sửng sốt.
"Hai anh em cậu không có tớ ngủ à."
Y Y dụi mắt gật đầu theo.

Ngụy Thành thấy thế dừng tay lại, anh ngó ra phía sau không nhìn thấy Tiểu Mễ đâu.
"Y Y, Tiểu Mễ cô ấy đâu rồi."
Ngụy Giã quay sang véo mũi anh trai, tỏ ra mình biết chị ấy đã đi đâu.
"Anh muốn biết sao, thế ba người xuống nhà ăn cơm đi."
Nói xong, cậu bé tung tang chạy ra khỏi phòng Ngụy Thành, đi ngang qua An Đoàn lè lưỡi ra trêu cậu một cái.

An Đoàn cười nhạt, đi xuống nhà.
Tiểu Mễ đã dậy từ sớm, cô đang ngồi nói chuyện cùng bác gái.

Ngụy Thành vội vàng đến ngồi cạnh cô, ánh mắt lo lắng.
"Em lạ giường không ngủ được sao."
Tiểu Mễ cười nhẹ, không trả lời câu hỏi của anh mà chú tâm đ ến bát cháo ở trước mặt, cô giục mọi người mau ăn còn đi đến trường.
Thu dọn xong, bốn người chào bác gái rồi trở về trường, trên xe Ngụy Thành liên tục hỏi han Tiểu Mễ.

Cô thở dài gật đầu từng câu hỏi của anh.
"Anh hỏi hết chưa thế, hỏi xong rồi cho em dựa được không."
Ngụy Thành sững người, cô ấy đang muốn làm gì mình vậy.

Không để anh kịp phản ứng Tiểu Mễ nằm trên vai anh ngủ thiếp đi.

Bầu không khí trong xe trở nên yên lặng, Y Y cũng dựa đầu vào ghế ngủ một giấc.

Hai người đàn ông bơ vơ nhìn nhau, An Đoàn cười nhẹ ném chiếc chăn bên cạnh cho Y Y rồi nói:

"Hai cậu ấy đúng là làm cho con người ta phải bất ngờ mà."
Cố Ngụy Thành cười nhạt, ôm Tiểu Mễ vào sâu trong lòng.

Đến trường, bốn người xách vali của mình đi vào trong khuôn viên trường.

Nhìn dòng người đang xếp hàng đăng kí, Tiểu Mễ vui vẻ nói:
"Cuối cùng chúng ta cũng sắp tự do rồi."
Ngụy Thành đứng sau Tiểu Mễ cười mỉm, hàng người càng lúc càng đông.

Đến lượt Tiểu Mễ, đàn chị nhìn Tiểu Mễ qua rồi hỏi đại vài câu.
"Em học khoa gì, ở kí túc xá thì qua kia nhận phòng."
Tiểu Mễ tròn mắt nhìn đàn chị, chỉ gọi qua qua vài câu mà không cho người ta thắc mắc gì.

Ngụy Thành kéo cô qua một biên, ánh mắt của đàn chị liền thay đổi.

Sự thùy mị, dịu dàng hiện lên.1
"Em học khoa gì, có gì thắc mắc cứ hỏi chị, chị sẵn lòng giải đáp."
An Đoàn đứng sau chả muốn nghe thêm, đẩy Ngụy Thành qua một bên, cười tươi chào đàn chị.

Đàn chị không thèm để ý đến cậu một cái, ánh mắt chỉ hướng về phía Ngụy Thành.

Tiểu Mễ thấy đàn chị đang có ý với Ngụy Thành liền thể hiện chủ quyền, khoác tay Ngụy Thành, cười tươi nói:
"Cảm ơn chị, nhưng chắc em và anh ấy qua kia hỏi."
Nói xong, Tiểu Mễ lạnh lùng kéo tay Cố Ngụy Thành đi.


Trong đầu anh là hành động của cô lúc nãy, lẽ nào cô ấy đang ghen sao.

Ngụy Thàn cười tủm tỉm, Tiểu Mễ dừng lại lườm anh.
"Anh cười cái gì, để chị ta leo lên đầu luôn đấy à."
Ngụy Thành càng cười nhiều hơn, anh xoa nhẹ vào đầu Tiểu Mễ, ánh mắt nuông chiều nói:
"Em đang ghen đúng không."
Tiểu Mễ cười nhạt đá mạnh vào chân anh một cái rồi qua phía kia hỏi thăm.

Ngụy Thành đứng ngây ngốc ở đó, nhìn Tiểu Mễ không rời.

An Đoàn đi đến đẩy mạnh vào vai anh.
"Cậu làm gì nà đứng tượng ở đây vậy."
Ngụy Thành tắt nụ cười đi lạnh lùng không trả lời, đuổi nhanh theo Tiểu Mễ đang giận mình.

An Đoàn đơ toàn tập, cậu vừa trải qua chuyện gì thế.

Y Y cũng lạnh lùng lướt qua, từng người một đi hết để lại một mình An Đoàn đang ngơ ra tại đó.
Một bóng người phía xa nhìn về phía Ngụy Thành đang khoác vai Tiểu Mễ, ánh mắt tối lại, nở một nụ cười đầy suy tính rồi bỏ đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi