THANH XUYÊN HOÀNG PHI MUỐN ĐƯỢC KIỀU DƯỠNG


Editor: Nhược ThủyTrong phòng ánh đèn sáng tỏ, trên bàn bày đầy món ngon vật lạ, hai bên nô tài khoanh tay đứng hầu không tiếng động thở nhẹ.

Rõ ràng phu thê nên có quan hệ thân mật nhất, nhưng hiện tại hai người ngồi cùng bàn dùng bữa, phúc tấn cảm thấy tươi cười trên mặt chính mình cứng ngắc.

Tứ gia dùng bữa rất quy củ, mỗi một món ăn cũng không gắp quá ba lần, giống như làm theo phép tắc.

Dưới bầu không khí như vậy, phúc tấn muốn nói gì cũng bị ngăn ở cổ họng.

Chờ đến khi dùng thiện xong, dâng trà lên, phúc tấn nhìn mặt Tứ gia dịu xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội cười nói: “Hiện giờ hai vị cách cách vào phủ cũng đã được một khoản thời gian, gia cũng nên đi đến chỗ các muội muội, Cảnh muội muội tính tình trầm ổn, Ôn muội muội xinh đẹp hoạt bát, đều vô cùng tốt.

”Tứ gia ngẩng đầu nhìn phúc tấn, đối với tân cách cách vào phủ không có cảm giác gì, chỉ là ngày ấy vội vàng thấy mặt lại cả đêm xuất kinh, hiện tại cũng không nhớ nổi các nàng có bộ dáng ra sao.

“Thân thể nàng thế nào, thái y nói ra sao?”Phúc tấn nghe vậy ý cười trên mặt rõ ràng hơn vài phần: “Nghỉ ngơi hai tháng đã khá hơn nhiều, đã làm phiền gia nhớ tới.

”Câu nói vừa dứt, Tứ gia liền trầm mặc xuống.

Phúc tấn nhìn cũng trầm mặc theo, không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhắc đến Hoằng Huy trong lòng nàng khó chịu, không muốn dùng nhi tử tranh sủng, trong lòng Tứ gia cũng chưa chắc thích nàng dùng nhi tử để nói chuyện.

Đối với trưởng tử, gia cực coi trọng, luôn mang theo bên người dạy dỗ, chỉ tiếc……Chỉ là ngoại trừ nhi tử, công việc cùng các nữ nhân trong phủ, giữa hai người thật sự không biết còn có thể nói điều gì.

Không đợi phúc tấn nhắc lại vấn đề hai vị cách cách, liền thấy Tứ gia đứng dậy: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt.


”Biết đây là muốn rời đi, phúc tấn liền đứng dậy tiễn người ra ngoài cửa, nhìn ánh đèn soi đường chậm rãi đi xa lúc này mới xoay người trở về phòng.

Theo bản năng sờ sờ bụng, vẫn phải có nhi tử của chính mình mới tốt, tuổi nàng tuy lớn chút nhưng chưa chắc không thể sinh.

Nàng nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể thật tốt, nhất định phải sinh một hài tử.

Hài tử của đích thê, vẫn luôn bất đồng.

Chính là Tứ gia, cũng xem trọng đích thứ.

Nếu không, sao lại mang Hoằng Huy theo bên người tự mình dạy dỗ.

Hoằng Quân nhi tử của Lý thị, sắp tròn 4 tuổi còn không được Tứ gia mang theo bên người.

Đích thứ, rốt cuộc không giống nhau.

Ngay lúc này, La ma ma bước nhanh đến, cười nói: “Phúc tấn, chủ tử gia đi về hướng Thính Trúc Các.

”Phúc tấn nghe vậy hơi trầm mặc, ngay sau đó lộ ra nhàn nhạt tươi cười: “Vậy chuyện đã thành.

”Tâm tư Tứ gia nàng đoán không ra, nhưng làm phu thê nhiều năm cũng có thể nắm được vài phần.

Trong lòng Tứ gia thật sự thích người có tính tình hoạt bát, nếu không Lý thị sao có thể được sủng ái.

Nên thời điểm nàng nói chuyện liền cố ý để lộ ra một câu, Cảnh thị trầm ổn, Ôn thị hoạt bát.

Quả nhiên.

Mặc dù chuyện này thành công theo ý nàng muốn, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, tuổi càng càng lúc càng lớn, nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp trong phủ sẽ càng ngày càng nhiều.

Trước mắt nàng không có con nối dõi bên người, không thể không vì chính mình trù tính.

Ôn thị…… Nếu nghe lời, nàng không ngại giúp đỡ nàng ta đấu cùng Lý thị, nếu không nghe lời, nàng cũng có rất nhiều biện pháp áp chế nàng ta.

Chỉ là một cách cách mà thôi.

***Thính Trúc Các, lúc Ôn Hinh nghe được Tứ gia đến, cả người giống như đang nằm mơ.

Sao lại đến nơi này của nàng?Nếu Tứ gia tiến vào hậu viện, không đi nơi của phúc tấn, cũng nên đi viện của Lý thị không phải sao?Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ôn Hinh vẫn chạy nhanh ra ngoài đón người.

“ Thỉnh an gia.


” Ôn Hinh nhún người hành lễ, giọng nói thanh thúy vang lên trong bóng đêm vô cùng dịu dàng, rất dễ nghe.

Tứ gia dừng chân, liền cúi đầu nhìn thoáng qua nữ tử đang hành lễ, giọng nói này làm hắn cảm thấy có chút quen thuộc: “Đứng lên đi.

”Ôn Hinh vội vàng đứng dậy, liền nhìn thấy Tứ gia như một trận gió đi vào phòng.

Mấy người Vân Linh đều cao hứng, mỗi người ngậm chặt miệng, chỉ là trong ánh mắt không ngừng toát ra hưng phấn.

Nhìn hai vị chủ tử đều đi vào, Vân Linh chạy nhanh đi pha trà, Vân Tú cùng Triệu Bảo cũng không dám đi, liền canh giữ ngoài cửa chờ phân phó.

Nhìn Tô gia gia theo bên người chủ tử gia đứng ở cửa, chỉ cảm thấy chân muốn nhũn ra, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong lòng Ôn Hinh cũng có chút bồn chồn, không biết ở chung như thế nào cùng vị hoàng đế tính tình khó chịu tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, lại nghĩ tính cách nguyên chủ vốn là có chút đơn thuần tâm cơ không nhiều, dù nàng là người thế thân cũng không thể thay đổi tính tình, nên vẫn phải dùng chiêu ngốc bạch ngọt.

▪︎ Ngốc bạch ngọt: là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.

Chẳng qua muốn ngốc bạch ngọt thật sự phải cân nhắc, nếu thật sự ngốc sẽ bị bầy sói trong hậu viện ăn đến xương cốt đều không còn.

Cho nên Tứ gia mới vừa ngồi xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt cười đến ngọt ngào, một đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao, cứ như vậy vui vẻ nhìn hắn, cũng không biết che dấu.

Nữ tử lộ ra vài phần ngu ngốc vui vẻ, làm hắn cảm thấy lập tức thoải mái.

“Ngồi đi.

”Vừa rồi ánh mắt còn có chút sắc bén như lưỡi dao, lúc này hơi hơi mềm mại chút, Ôn Hinh cũng có chút ngoài ý muốn.

Nàng chỉ là cười cười, cười giống như ngốc tử, sao lại hợp sở thích của vị gia này ?Hay nàng nghĩ sai rồi, thật sự Tứ gia thích nhất chính là ngốc tử?Ôn Hinh lộ ra vài phần ngượng ngùng cùng tươi cười, duyên dáng ngồi xuống, đôi tay giao nhau nắm khăn đặt ở trước người, đôi mắt cố tình toát ra vài phần tò mò.

Tứ gia liền cảm thấy đôi mắt kia thật sự quá sáng, dù là lúc trước Lý thị to gan, lần đầu tiên thấy hắn cũng không dám nhìn hắn như vậy!Hắn nhớ rõ Ôn thị dường như là người Hán Quân Kỳ, nữ tử Hán Quân Kỳ không phải học diễn xuất của người Hán, đều chú ý trầm ổn hàm súc sao?May mắn, lúc này Vân Linh đưa trà tiến vào, Ôn Hinh lập tức đứng dậy dâng trà.


Tứ gia không bị hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm, bỗng nhiên có loại cảm giác không vui.

Trên cổ tay là vòng tay bằng ngọc trắng như tuyết được khảm bảo thạch, đá quý không được đánh bóng tốt, màu tối đi vài phần, càng như vậy càng tôn lên màu da tinh tế như ngọc của nàng.

Đầu móng tay non mịn nhiễm sắc hồng nhạt, nhan sắc diễm lệ đấu cùng muôn hoa, tay nâng chén trà nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt hắn, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới một câu thơ lông mày nhỏ má phấn môi hồng, bàn tay trắng nõn thon dài mềm mại.

Tứ gia mím môi.

Ôn Hinh không phát hiện biến hóa sâu trong mắt Tứ gia, lại nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng nghĩ hẳn là quy củ của bản thân không sai.

Trong cung mama dạy bước đi nhỏ nhẹ tinh tế, xinh đẹp vô song, tuy rằng nàng làm không được hoàn mỹ, chỉ là cử chỉ dáng vẻ lại tuyệt đẹp trêu chọc tâm người, nàng vẫn có vài phần đắc ý.

Rốt cuộc lúc trước Hứa cô cô đã chính miệng khen nàng.

Làm thiếp cho người, còn phải dựa vào sắc đẹp thượng vị.

Dù cho khinh thường, nhưng lưu lạc đến nước này, muốn địa vị cao hơn người, không muốn làm nô tài cả đời, không bị hậu viện cắn nuốt, nàng phải nhận rõ hiện thực.

Phải dùng sắc đẹp mê hoặc người.

Đánh cược vào khuôn mặt, kéo Tứ gia xuống giường!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi