THẬP NIÊN 70 ỚT THÊ CHƯA LẬP GIA ĐÌNH CÓ KHÔNG GIAN


Giờ phút này, trong lòng Thẩm Đại Cường cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Thật ra không bởi vì ông ấy cảm thấy luyến tiếc mà là khi nhìn thấy vẻ mặt của hai vị trưởng lão, ông ấy mới cảm thấy có chút đau lòng.Tuy nhiên chắc chắn cái nhà này phải chia rẽ, cùng lắm thì sau này mình phải hiếu kính nhiều hơn nhưng kiên quyết không thể ở cùng với hai con người độc ác rắp tâm hại người như Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên được.Lần này là do con gái nhà mình may mắn, nếu chuyện cứ tiếp diễn một lần nữa thì có lẽ không thể may mắn như vậy được.Vào lúc Thẩm Vệ Quân đang viết thư phân gia, không có ai nói gì cả, ngay cả đám đông đang đứng xem cũng yên lặng.Ở trong tình huống này nếu có người nào không có việc gì lắm miệng hai câu, thì chẳng phải nhận ngại vào người sao?Ông nội Thẩm cầm tờ thư phân gia mà Thẩm Vệ Quân đã viết xong rồi nói: “Trước đây cha cũng đã từng nói rồi, nhà thằng ba sẽ ra ở riêng tự xây nhà ở, thằng cả và thằng hai mỗi đứa sẽ chiếm một nửa căn nhà cũ.

Cha và mẹ các con sẽ ở riêng một căn nhà, sau này ba anh em con bớt thời gian ra để xây cho cha mẹ một căn bếp là được.


Cha mẹ cũng không ăn chung với các con, mỗi năm các con chỉ cần hiếu kính lương thực là được.”Đôi với yêu cầu này, ba anh em không có ý kiến gì.

Tam phòng cuộc sống tốt hơn, cho dù đón cha mẹ về ở cũng không phải không thể nhưng đương nhiên ở bất cứ niên đạo thì ở chung với người lớn tuổi cũng sẽ có một số sự khác biệt trong thói quen sinh hoạt.Cũng sẽ dễ dàng xảy ra xích mích với nhau cho nên nếu không phải bất đắc dĩ thì Lưu Nguyệt cũng không muốn đưa hai vợ chồng già đến ở chung.Lưu Nguyệt cũng có ý nghĩ như vậy chứ đừng nói đến Trương Tố Cầm và Ngô Vân, chính vì vậy hai vợ chồng già tạm thời sống chung với nhau cũng là chuyện tốt.Thẩm Vệ Quân thấy họ không có ý kiến gì phản đối, bèn nói về chuyện hiếu kính: “Dựa theo tục lệ làng của chúng ta thì sau khi phân gia, mỗi năm nhà các anh sẽ phải hiếu kính tám mươi cân lương thực gồm hai mươi cân lương thực tinh và sáu mươi cân lương thực thô.

Sau đó là đến tiền hiếu kính, mỗi nhà năm đồng, nếu như hai ông bà bị ốm thì phí chữa trị sẽ được chia đều.”Sau khi Thẩm Vệ Quân nói xong lời này, Trương Tố Cầm dẫn đầu nhếch môi nói: “Mỗi một năm có năm đồng tiền kính hiếu, còn muốn nhiều lương thực như vậy.


Tại sao khi bị bệnh lại còn gọi chúng tôi?”Rất nhiều người có mặt ở đây trực tiếp cười nhạo lời nói của Trương Tố Cầm, đặc biệt là những người lớn tuổi, những người đang mâu thuẫn với con dâu hoặc là mấy người chú trong gia tộc, nghe xong lời nói này họ cảm thấy không hề thoải mái.Vốn dĩ những thế hệ trước muốn nuôi con để dưỡng già, nhưng bây giờ xem ra chẳng có được lợi gì.

Nếu thật là như vậy thì không bằng nhét lại chúng nó nhét lại vào nơi sản xuất còn hơn.Không đẻ con thì cũng sẽ không phải cưới con dâu xấu xa vào nhà.“Đồng chí Trương Tố Cầm, lời nói này của cô không đúng rồi, ở đại đội của chúng ta phân gia đều theo quy tắc như vậy.

Hơn nữa ba nhà các người tổng cộng chỉ được mười lăm đồng, hai ông bà nếu muốn cải thiện vài thức ăn gì đó thì cũng khó khăn.

Nếu hai ông bà bị bệnh cô cũng mặc kệ thì theo tôi đừng phân gia làm gì cả, cứ trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ đi cho xong.” Thẩm Vệ Quân làm đại đội trưởng ghét nhất chính là loại người chó má và cả những thứ nhảm nhí như vậy nên bây giờ cực tức giận.Trương Tố Cầm lẩm bẩm vài câu, mọi người cũng không nghe rõ bà ta đang nói gì nhưng ít nhất thì bà ta cũng không nói thêm chuyện xấu xa gì nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi