THẬP NIÊN 80 BỊ ÉP TRỞ THÀNH NỮ PHỤ TỐI THƯỢNG


Thấy bọn họ gây ầm ĩ, đấu võ mồm không dứt, người ngoài cho rằng bọn họ không hợp nhau, thực ra thì tình cảm của bọn họ không tệ, đây là phương thức ở chung đặc biệt của bọn họ.

Ngô Tiểu Thanh sờ đầu con gái với vẻ mặt tự hào, quyết định phải chu cấp cho con gái đi học, không thể để lãng phí tư chất tốt được.

Bà cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần Tiểu Di có thể học lên trung cấp, tốt nghiệp xong thì được sắp xếp việc làm, đời này coi như hoàn toàn trở mình, thành người trong thành được ăn lương thực, tương lai lấy một người đàn ông có điều kiện tương đương, không cần phải lo nghĩ gì nữa.

Lạc Di chỉ cảm thấy trên đầu ấm áp, ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Mẹ, mẹ giúp con phụ đạo, con tranh thủ hai năm học xong tiểu học, tiết kiệm học phí cho em trai đi học, có được hay không ạ?”Cô tự đặt ra một mục tiêu nhỏ cho mình, hai năm học xong tiểu học, hai năm học xong cấp hai, hai năm học xong cấp ba, mười sáu tuổi lên đại học, hoàn hảo.

Muốn thoát khỏi đói nghèo ở niên đại mà tài nguyên thiếu thốn như thế này thì quá mức bình thường là không được, phải phóng đại sự nổi bật lên, bất kể là ai cũng không thể đỡ nổi hào quang của cô.


Muốn nổi danh phải thừa cơ làm sớm.

“Được được, mẹ phụ đạo cơ bản cho con, nhưng mà không có tài liệu giảng dạy tiểu học, người nhà anh cả và anh hai chắc chắn sẽ không cho chúng ta mượn đâu.

”“Chỗ này của tôi có.

” Thầy thuốc Lý lấy ra mấy quyển sách giáo khoa, là sách giáo khoa toán học và ngữ văn đến lớp năm của tiểu học, là sách mà con của ông ấy từng dùng.

Ông ấy nhẹ nhàng vuốt ve sách vở, trong ánh mắt ẩn chứa chút ưu thương.


Lạc Quốc Vinh nhìn thấy thế thì vỗ nhẹ bờ vai ông ấy: “Đừng buồn bã, một ngày nào đó cha con sẽ được trùng phùng, nếu không thì để cho con tôi nhận anh làm cha nuôi nhé?”Thầy thuốc Lý có chút động lòng, nhưng mà suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối.

“Cha, con đói rồi.

” Nhóc con Lạc Nhiên ôm bụng, mở to đôi mắt nhìn cha mẹ.

Trẻ con thích chạy nhảy, tiêu hóa nhanh, lúc này đã đói bụng kêu ục ục rồi.

Lạc Di cũng đói bụng, ở trên núi đã ăn hạt dẻ nướng, nhưng mà quãng đường đi xuống tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ đã đói lắm rồi.

Lạc Quốc Vinh mỗi tay kéo một đứa con đi ra ngoài: “Anh Lý, giao cho anh đấy, à đúng rồi, để lại mấy cân hạt dẻ cho anh làm đồ ăn khuya.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi