THẬP NIÊN 90 MẸ KẾ LUÔN MUỐN TRỐN CHẠY


“Trong vại nước cũng không còn bao nhiêu nước, bây giờ cô đi ra ngoài gánh thêm hai thùng nước về dùng tạm, con ở nhà nhớ chăm sóc em trai.

”Lâm Đại Thuận nghe vậy, vội vàng đặt bát xuống đứng lên: “Cái đó, cô mới đến cũng không biết giếng nước ở đâu, tôi dẫn cô đi.

Nhị Thuận ở nhà ăn cháo là được.

”Dù sao em trai có đồ ăn sẽ không chạy loạn, vạn nhất người mẹ kế nguyện ý nấu cơm cho bọn họ mà chạy mất, nó cũng không phải là ba, đi đâu tìm mẹ kế đây?Triệu Chanh liếc nhìn Lâm Đại Thuận một cái, nhìn sơ là hiểu ý thằng bé này sợ cô bỏ đi rồi, lúc trước còn cảnh giác đầy mình, bây giờ lại sợ cô bỏ đi?Chẳng lẽ ba nó Lâm Kiến Thành trước khi đi đã lặng lẽ dặn dò nó coi trọng mình?Trong lòng thầm nghĩ, Triệu Chanh cũng không nói ra, chỉ cười cười: “Cô không tìm được giếng nước chẳng lẽ không tìm được người nào trong thôn để hỏi một câu? Yên tâm đi.

”Suy đi nghĩ lại: “Đúng rồi, nếu con không biết gọi cô như thế nào thì cứ trực tiếp gọi tên cô đi, cô tên là Triệu Chanh, Triệu Chanh trong quả chanh cam.

”Lâm Đại Thuận vẫn biết quả cam là như thế nào, lúc ba nó trở về từ bên ngoài đã từng mua quà về cho nó, ăn đặc biệt ngon, so với quả quýt nhỏ ở trong thôn ăn ngon hơn rất nhiều.


Nghe thấy Triệu Chanh nói cam, Lâm Đại Thuận nhất thời không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt đen láy trong suốt đang nhìn chằm chằm Triệu Chanh, đột nhiên cảm thấy người mẹ kế này càng nhìn càng thuận mắt, dù sao đến tên cũng ngon nữa.

Nếu Triệu Chanh đã nói như vậy, thêm việc Lâm Đại Thuận quay đầu nhìn thấy bọc quần áo đặt ở cuối giường gần lò sưởi.

Ngẫm lại mẹ kế muốn chạy cũng không có khả năng sẽ bỏ đi khi trời sắp tối thế này, lại còn không mang theo gì, bên ngoài trên núi thường có sói cho nên nó cũng yên tâm hơn phần nào.

Dưới sự giúp đỡ của Lâm Đại Thuận, Triệu Chanh tìm được hai thùng nước làm bằng cao su đen, sau đó tìm được một cái đòn gánh ở sau cánh cửa.

Đòn gánh là thứ dùng để gánh nước, dùng rễ trúc cũ để làm thành, hai đầu có khắc một cái rãnh nhỏ sau đó buộc dây thừng, phía dưới dây thừng buộc một cái móc làm bằng gỗ.


Móc câu móc được móc vào quai sắt trên tay cầm, cứ vậy hai thùng nước một trước một sau được treo lên.

Triệu Chanh đặt đòn gánh lên vai, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ trông như bùn đen.

Lâm Đại Thuận đưa mắt nhìn về phía cô, Lâm Nhị Thuận vẫn vùi đầu chăm chú ăn cháo trong bát, bữa cơm này không có dầu mỡ cũng không có đồ ăn gì, vậy mà hai đứa trẻ có thể ăn uống ngon lành như vậy, trông như đang ăn một bữa tiệc lớn, bộ dạng nhỏ bé đó, cho dù Triệu Chanh sớm đã hạ quyết tâm muốn trốn chạy nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác đau xót.

Đương nhiên, cũng chỉ đến vậy mà thôi, nó không hề làm lay động quyết tâm bỏ lại hai đứa nhỏ mà chạy trốn.

Triệu Chanh từ nhỏ đến lớn chỉ ở có thể cảm nhận được sự dịu dàng ôn nhu từ chỗ bà ngoại.

Tuy rằng sau đó cũng thường có quan hệ tốt với bạn học trong trường, nhưng rốt cuộc cũng không ai có thể hết lòng hết dạ vì cô như bà ngoại cô, bây giờ có thể họ sẽ tốt với cô nhưng ai biết được họ có thể bởi vì lợi ích cá nhân mà quay lưng đâm vài nhát sau lưng cô không.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi