THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH

Khi tỉnh giấc vào buổi sáng, giấc mơ của Phó Tri Duyên vẫn luôn không yên, mở đôi mắt còn buồn ngủ ra, ánh nắng chiếu vào đầu giường.

Hình như có cái gì cộm cộm sau lưng anh, tay Phó Tri Duyên mò mẫm dưới thân, mò ra một chiếc huy hiệu cảnh sát nhỏ màu xanh lam.

Tại sao cô lại đặt huy hiệu cảnh sát này bên giường?

Ánh sáng soi vào, Phó Tri Duyên xem xét kỹ lưỡng chiếc huy hiệu cảnh sát, chắc cũng phải chục năm rồi, không phải của anh.

“Chào buổi sáng.” Diệp Gia từ phòng tắm đi ra, tóc tai ướt đẫm, mặc một chiếc áo sơ mi nhỏ gọn gàng, cười khúc khích nhìn anh.

“Đây là cái gì?” Phó Tri Duyên không rõ nên hỏi cô.

“Anh không nhớ hả? Cái này là của anh đó!” Diệp Gia chỉ vào huy hiệu cảnh sát, bước tới ngồi xuống dựa vào anh, cầm lấy huy hiệu cảnh sát, xoa nhẹ trong lòng bàn tay như bảo bối.

Phó Tri Duyên muốn nói, nó không phải của anh...nhưng anh không nói gì, yên lặng chờ Diệp Gia mở miệng.

“Quả nhiên là anh đã quên nha, 9 năm trước, trong trận động đất ở Bích Sơn, anh Tri Duyên cùng với một cô bé gái đã bị chôn vùi dưới đống hoang tàn đó, sau đó cô bé được cứu, còn anh Tri Duyên vì cứu cô bé đó mà bị thương, huy hiệu cảnh sát này là lấy từ đồng phục của anh Tri Duyên đó, mà Diệp Gia...chính là cô bé được anh Tri Duyên bảo vệ kia.” Cô cầm chiếc huy hiệu, tựa vào cánh tay anh, nhớ lại quá khứ.

Vẻ mặt Phó Tri Duyên có chút cứng đờ, anh mím môi không nói gì.

Cô hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của anh, tiếp tục nói: “Sau này em không còn được gặp lại anh Tri Duyên nữa, không biết anh còn sống hay không, nhưng em không có ngày nào là quên đi anh, em thường mơ gặp anh, trong mơ thấy người anh đầy máu.” Cô cụp mắt xuống, giọng trầm thấp hơn: “Kể từ lúc đó, em bắt đầu sợ máu, em sợ anh chết rồi...sau này, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở cục cảnh sát Lộc Châu, em liền nhận ra anh ngay.”

Một lúc lâu sau, yết hầu của Phó Tri Duyên giật giật, trầm giọng nói một cách khó khăn: “Vậy nên, em nói thích anh, còn làm nhiều việc như vậy nhưng thực ra là bởi vì...”

Phản ứng của anh có vẻ hơi kỳ lạ, Diệp Gia kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của anh, nhưng cô không nhìn ra được, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, rốt cuộc cô vẫn gật đầu: “Bởi vì anh là đại ca ca mà! Anh đã cứu em, nên em sẽ đối xử tốt với anh cả đời!”

Cuối cùng... trái tim của Phó Tri Duyên nặng nề rơi xuống vực sâu.

Đã sắp sang hè rồi mà gió sáng sớm vẫn còn se lạnh.

Anh thực sự không nhẫn tâm mà nói toạc ra sự thật tàn nhẫn đó, không nỡ làm cô buồn, không nỡ thấy cô khóc, càng không nỡ...đẩy cô ra.

Nhưng, trái tim anh lại càng đau hơn.

Anh thích cô nhiều biết bao! Anh thích cô đến mức như thể cả thế giới đều thu nhỏ lại, trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi cô, trong tâm trí luôn luôn nhớ đến cũng chỉ mỗi cô.

Mà người cô thích và nhớ nhung...lại là chủ nhân của chiếc huy hiệu cảnh sát này.

Anh mơ mơ hồ hồ bước đi loạng choạng về đến nhà, nằm vật ra ghế sofa, hy vọng đó chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng, khi tỉnh dậy, anh vẫn là người mà cô yêu sâu sắc.

Phó Tri Duyên nằm ở đó rất lâu, cuối cùng cũng đứng dậy đi vào căn phòng trong cùng của hành lang, căn phòng rất gọn gàng sạch sẽ, mở ngăn tủ ở tầng dưới cùng ra, bên trong có một bộ đồng phục màu xanh nhạt gấp nếp, vết máu nhạt còn sót lại giặt không đi, vị trí bên trái gần ngực của bộ đồng phục có một cái ghim băng, chiếc huy hiệu cảnh sát trong tay Phó Tri Duyên vừa vặn đặt khớp vào.

Anh trai của anh, Phó Tri Cận.

Vào 9 năm trước đã chết trong trận động đất ở Bích Sơn.

-

Vẫn không ăn thịt được Phó Tri Duyên, Diệp Gia tức muốn hộc máu, tối hôm đó chỉ thiếu chút chút nữa thôi, thế mà anh lại ngủ thϊếp đi mất.

Haiz

Mùa mưa đến, mưa dầm dề kéo dài mấy ngày, đến 9h tối, cơn mưa nhẹ chuyển sang cơn mưa như trút nước, Trình Ngộ lén lút mò đến cạnh cửa, vươn tay hướng đến cái dù duy nhất đặt ở cửa ra vào, Diệp Gia vừa mới cởi bộ đồng phục màu trắng ra, liếc mắt nhìn thấy Trình Ngộ, cô liền hét lên: “Đó là cái dù của tôi!”

Trình Ngộ bị chọc thủng âm mưu, liền tóm lấy cái dù rồi chạy vào trong màn mưa: “Khụ khụ, cái đó...tôi bị cảm nên không thể dầm mưa được, khụ khụ khụ, cho tôi mượn cái dù của em dùng đi!”

Diệp Gia vội vàng đuổi theo, nhưng Trình Ngộ đã chạy mất tiêu.

“Loại người gì vậy!” Diệp Gia tức muốn chết quay trở lại dưới mái hiên, vốn dĩ là có đủ ô dù ở trong tiệm, nhưng mưa to ập xuống, khách đang ăn khuya trong tiệm muốn mượn dù để về, nên dù đều cho họ mượn hết rồi.

Từ đằng xa, cô nhìn thấy dưới ngọn đèn đường có người đang bước đến, bóng đen quen thuộc đi trong màn đêm tĩnh lặng.

Phó Tri Duyên bước đến từ trong màn mưa, hơi thở của Diệp Gia gần như ngưng trệ, nhịp tim có chút không ổn định.

Anh mặc bộ cảnh phục màu đen, dáng vẻ phong trần bụi bặm, anh gập dù lại, nhìn cô.

Diệp Gia nhanh chóng chạy tới: “Sao anh lại tới đây ạ!”

“Anh tình cờ chấp hành nhiệm vụ ở gần đây, không biết em đã tan làm chưa nên anh đến xem thử.”

“Sao anh không gọi điện cho em, lỡ em tan làm rồi thì làm sao, không phải là uổng công à?” Thấy cả người anh ướt mưa, lòng Diệp Gia đau như cắt.

“Trời sấm sét, gọi điện thoại không tốt, sợ em đang trên đường đi sẽ không an toàn.” Phó Tri Duyên vừa gấp dù lại vừa giải thích, nhìn vào trong tiệm ăn: “Chỉ còn lại một mình em thôi hả?”

“Dạ, ông chủ quán cướp mất dù của em rồi, đang không biết phải làm sao đây.” Diệp Gia tắt đèn trong tiệm, ấn cửa cuốn xuống rồi khóa lại.

“Cũng vừa khéo.” Phó Tri Duyên liền cởϊ áσ khoác ra cẩn thận khoác lên người Diệp Gia, sau đó quàng ôm bả vai cô: “Anh đưa em về nhà.”

Phó Tri Duyên xòe dù ra, một đường đi che Diệp Gia trong ngực, nửa bên người đã ướt đẫm, Diệp Gia không ngừng đẩy dù về phía bên anh, cô thà bị ướt chứ không muốn Phó Tri Duyên bị cảm lạnh.

“Diệp Gia à, em còn như vậy thì cả hai ta sẽ bị ướt hết đó.”

Bị ướt.

Khuôn mặt của người nào đó đỏ lên, hình như là lại nghĩ đi đâu nữa rồi.

Cô cúi đầu trộm cười mãi.

Xe đậu ở bên đường cách không xa, anh che cho Diệp Gia ngồi vào trong, cả người đã ướt sũng một mảng lớn trên áo sơ mi trắng mỏng manh, trái lại trên người Diệp Gia không có lấy một giọt nước, cô quay mặt qua, không chớp mắt mà nhìn chằm chú vào anh, áo sơ mi dính sát vào người, lộ ra màu da thoáng thoáng, phong cảnh hữu tình, thật là...dáng người đẹp hút hồn! Ánh mắt bất giác nhìn đi xuống, áo sơ mi được nhét vào trong quần...

“Con mắt em đang nhìn đi đâu đó?” Phó Tri Duyên thắt dây an toàn cho cô xong, liền gõ vào cái đầu nhỏ của cô.

“Ối.” Diệp Gia ôm đầu, đỏ mặt, nhanh chóng quay mắt đi chỗ khác, ngồi nghiêm chỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi