THẦY GIÁO LẠI LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI


Nhận được câu hỏi, trầm ngâm một lúc Tang Truân mới khẽ khàng nói, trong giọng cô đã có chút uất ức không nói thành lời
" Hức..Hai người đó quá đáng, hức..

không kìm chế được nên đã ra tay.."
Bách Hứa Phong thấy cô không thể nói được nữa, giọng nói uất nghẹn.

Anh lấy tay nâng gương mặt cô ngước lên nhìn mình, vừa ngước lên đập vào mắt Bách Hứa Phong là gương mặt đang nhòe nhoẹt nước mắt của cô.
Lòng Bách Hứa Phong bỗng chốc lại đau lòng, lấy đôi bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Tang Truân
" Đừng khóc nữa, giải oan cho em rồi.

Còn khóc gì nữa chứ "
" Không khóc vì chuyện đó..

"

Bách Hứa Phong không hiểu, ngoài việc đó thì còn gì khiến cô khóc nữa đây.

Thôi thì anh đành hạ thấp bản thân một chút để khiến cô thoải mái nói chuyện sẽ tốt hơn, Bách Hứa Phong kéo Tang Truân lại gần mình xoa nhẹ đầu cô
" Bây giờ anh không phải thầy hay một người anh của em nữa, anh là bạn.

Muốn nói gì cứ việc nói thoải mái lòng đi, anh sẽ nghe "
" Giám thị Quan nói rằng em không có mẹ..

"
Nghe thấy, Bách Hứa Phong như nổi điên lên.

Anh bây giờ mẹ nó thật sự rất muốn trở lại phòng giám thị bóp chết cổ của thằng già đó mà, nhưng hiện tại anh chưa thể làm gì được
Bách Hứa Phong cố hạ giọng nhẹ nhàng nhất có thể để vỗ về Tang Truân, tuy bên ngoài cô mạnh mẽ là thế nhưng bên trong có thể vì một lời nói mà thành ra bộ dạng này
Chờ đến lúc tâm trạng Tang Truân đã ổn định trở lại, anh mới đưa cô về nhà.

Chuyện tiếp theo anh làm chính là giải quyết giám thị Quan, theo thông tin anh tìm được thì ông ta hiện tại đang có một đứa con trai và một cô nhân tình bên ngoài
Vợ ông ta đã bỏ đi vì tính thích trăng hoa bên ngoài của ông, bỏ lại ông cùng đứa con trai ăn chơi hư hỏng của mình.

Giám thị Quan vô cùng yêu thương và dung túng cho đứa con trai trời đánh của ông ta vì cậu là người nối dõi tông đường của gia tộc
Vì thế muốn cho ông ta không sống yên thì đầu tiên phải âm thầm dẫn dụ con trai ông ta.

Lập tức Bách Hứa Phong gọi điện thoại cho Trương Túc và kể lại chuyện ngày hôm nay cùng câu nói của ông ta
Trương Túc nghe ông ta dám nói như vậy với Tang Truân thì vô cùng tức giận.

Mặc dù Trương Túc và Bách Hứa Phong đều rời nhà và không nhận tiền chu cấp từ bố mẹ nhưng hai người lại có mối quan hệ thân thiết với các người giàu có nên việc này không thành vấn đề với bọn họ

" Chuyến này, ông sống không yên rồi giám thị Quan ạ.Thường ngày châm chọc tôi thì còn được nhưng đừng đụng vào em ấy, tôi sẽ cho ông trả gấp 10 lần! "
Bách Hứa Phong liền nhắn tin cho Tang Truân
- Hôm nay học nhé, bạn học Tang Tang
- Được ạ
Bách Hứa Phong muốn lấy cớ dạy học này để đến an ủi cô, hôm nay chắc chắn Tang Truân không có tâm trạng học hành nên có dạy thì cũng sẽ nghe tai này lọt tai kia mà thôi.

Không cần phí sức
Đến tối như không có chuyện gì, Bách Hứa Phong đến nhà Tang Truân nhưng lần này dẫn theo Trương Túc.

Anh lấy cớ là em trai đi học về thì sang chờ Bách Hứa Phong dạy rồi cùng nhau về nhà
Bố và dì của Tang Truân không hề thắc mắc gì, hai người gõ cửa phòng.

Một cô gái cao gầy bước ra mở cửa chính là Lục Nhuệ, nhìn vào bên trong thắp thoáng còn nhìn ra được thêm hai người con trai đang ngồi trên bàn học của Tang Truân
Cả hai bước vào thì Bách Hứa Phong nhận ra hai cậu con trai này chính là Lý Tư Thành và Lý Tư Trác vừa chuyển vào lớp sáng nay, thấy anh đi vào Lý Tư Thành liền nhận ra và chào hỏi
" Thầy Bách, sao thầy lại đến đây ạ?"
Bách Hứa Phong và Trương Túc đi đến ghế sofa trong phòng ngồi xuống
" Bên ngoài cứ gọi là anh Hứa Phong là được rồi, anh không muốn bị gọi là thầy trông già lắm.


Anh đến dạy thêm cho Tang Truân nhưng chắc hôm nay em ấy chả học vô nữa rồi "
Lý Tư Trác nhìn qua phía Tang Truân gương mặt vẫn u buồn đang ngồi trên ghế
" Chắc chắn là vậy rồi, anh nhìn mặt cậu ấy xem.

Từ sáng đến giờ vẫn chưa hé răng cười một cái nào "
" Tâm trạng tớ không được tốt lắm "
Trương Túc lên tiếng
" Tang Truân em đừng buồn nữa, trả thù cho em nhé ?"
Nghe đến trả thù, mọi người liền nhìn Trương Túc và Bách Hứa Phong.

Anh liền kéo mọi người lại nói ra kế hoạch bản thân muốn làm nhưng không để Tang Truân nghe thấy, Lý Tư Thành ngạc nhiên rồi lại đưa ngón cái ra trước mặt mọi người
" Ý tưởng này rất hay, em sẽ giúp sức! "


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi