THẾ GIA TỬ

Chương 42: Của cải của Triệu Ký

Cố Hoài Chi không hiểu thâm ý trong lời này của Cố Huyền, mấy người đắc dụng bên người Triệu Ký ,Cố Hoài Chi đều đã thăm dò, trừ bỏ Cố thị cùng Vương thị, còn lại đều là hàn môn, cái Thần Tài này từ đâu nhảy ra?

Cố Hoài Chi sẽ không giấu giếm nghi hoặc của mình ở trước mặt Cố Huyền, trực tiếp hỏi: "Người bên cạnh Sứ quân, trừ bỏ Cố thị chúng ta cùng Vương thị, cũng không có ai có của cải gì đi? Cho dù là Triệu gia, hiện tại không phải vẫn còn ở kinh thành sao? Đúng rồi, nói đến nơi này, người Triệu gia còn ở kinh thành, một khi khai chiến, Lương Túc sẽ không lấy bọn họ làm con tin đi?"

Đó là đương nhiên. Cố Huyền nhìn Cố Hoài Chi, nhướng mày hỏi lại: "Ngươi cảm thấy đâu?"

Cố Hoài Chi tay phải chống cằm, trầm ngâm nói: "Vậy Sứ quân không phải có phiền toái lớn sao? Danh phận phụ tử bãi ở đó, chẳng sợ Triệu tướng quân đối với hắn không tốt như thế nào thì cũng là cha ruột hắn, nếu thật sự mặc kệ cha ruột là phải bị người chọc cột sống."

Vấn đề này xác thật rất nghiêm trọng, nhưng Cố Huyền cũng không nóng nảy, ngược lại cười nói: "Theo ý ta, nêu đến một ngày kia, sứ quân khả năng càng muốn làm Hán Cao Tổ một hồi."

Lưu Bang a...... Cố Hoài Chi không khỏi giương mắt nhìn trời, đây chính là nhân vạt tàn nhẫn đối mặt với chuyện Hạng Võ muốn nấu cha hắn còn có thể hướng đối phương muốn một miếng thịt, tưởng tượng như vậy, đột nhiên có điểm đồng tình Triệu tướng quân xa ở kinh thành.

Trên thực tế, Triệu tướng quân cũng không cần Cố Hoài Chi đồng tình. Mấy ngày hôm trước Từ Đạo Hoành còn đưa tới một phong thơ, nói là Lương Túc sau đánh hạ kinh thành liền cho người trông giữ một nhà Triệu tướng quân, trên danh nghĩa còn cho hắn một chức vị tướng quân, trên thực tế nhìn chằm chằm phủ tướng quân, kiên quyết ngăn chặn bất luận cơ hội gì có thể cho bọn họ trốn chạy.

Sau đó, Triệu tướng quân làm ra một cái tao thao tác.

Thao tác này Cố Huyền đều nhịn không được cảm thấy xem thế là đủ rồi, suy xét đến hiện tại Cố Hoài Chi còn chưa đội mũ, Cố Huyền cũng không để Cố Hoài Chi nhìn đến phong thư này.

Bất quá nếu Cố Hoài Chi hỏi, Cố Huyền nghĩ nghĩ, vẫn là đưa phong thư Từ Đạo Hoành gởi cho Cố Hoài Chi.

Cố Hoài Chi cúi đầu xem xong, cả người lại hoảng hốt một hồi, khiếp sợ mà hỏi lại: "Bọn họ gạch tên sứ quân khỏi gia phả? Còn nói mẫu thân sứ quân không phải là thị nữ Mã gia, là Mã gia dùng một nô tỳ lừa bọn họ, hiện tại bọn họ không nhận mã thị cũng không nhận sứ quân, còn hoài nghi sứ quân thân thế?"

Đây mẹ nó đều là chuyện kinh thiên đại cẩu huyết gì thế này? Lui một vạn bước nói, chẳng sợ mẹ ruột Triệu Ký thật sự không phải thị nữ Mã gia, mà là tỳ nữ Mã gia, nhưng cho nàng một vạn lá gan nàng cũng không dám cùng người khác dan díu. Triệu gia điên rồi đi, thế nhưng làm như vậy?

Cố Hoài Chi vẫn là lần đầu tiên thấy có người tự đội nón xanh cho mình, từ phương diện này tới xem, không thể không nói một tiếng, Triệu tướng quân ngưu bức.

Xem xong thư, tam quan Cố Hoài Chi lại bị đánh sâu vào, phun tào, "Hiện tại con thế nhưng có chút tin Triệu tướng quân nói, đầu óc hắn thế kia so với sứ quân, thật không giống như là người có thể sinh ra sứ quân."

Nghe nói chỉ số thông minh của hài tử phần lớn giống mẹ, như vậy, mẹ ruột Triệu Ký là nhân vật cực kỳ thông minh, như vậy mới có thể cất cao gen của Triệu tướng quân một đoạn lớn, sinh ra Triệu Ký thông minh.

Nghĩ như vậy, tư duy Cố Hoài Chi lại lần nữa bắt đầu phát tán, giống như mình tuổi cũng không nhỏ, thời buổi này cũng không đề xướng cái gì chủ nghĩa độc thân, chẳng sợ có mấy cái hành xử khác người quyết định độc thân cả đời như vậy, thì Cố Hoài Chi cũng không có khả năng là một trong số đó.

Gia chủ Cố thị không thành thân, không có người thừa kế, đến lúc đó lại là một đống rắc rối. Cho dù Cố Hoài Chi thật không muốn thành thân, Cố Huyền cùng Cố Lưu cũng sẽ không cho phép.

Nói thật, đối với chuyện thành thân này, bản nhân Cố Hoài Chi cũng không có ý kiến gì, hắn vốn dĩ chính là người có tâm sự nghiệp rất mạnh, nếu muốn thành thân, lúc này lại không chú ý tự do yêu đương, đại khái cũng là nghe trong nhà an bài, đến lúc đó lại chậm rãi ở chung là được.

Bất quá vở tuồng này của Triệu gia cho Cố Hoài Chi một đòn cảnh cáo, đó chính là, cưới vợ thật đúng là không thể tùy tiện cưới, vạn nhất cưới tới một cái kéo thấp chỉ số thông minh của hậu đại, thì đúng là muốn khóc!

Cố Huyền thấy biểu tình Cố Hoài Chi càng ngày càng rối rắm, không khỏi nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, Triệu gia hành xử như vậy, đối với sứ quân càng thêm có lợi. Bọn họ gạch tên sứ quân khỏi gia phả, sứ quân liền không coi là người Triệu gia, chẳng sợ Lương Túc thật sự dùng bọn họ làm con tin, sứ quân không cứu bọn họ cũng có thể nói được."

Hiện tại đoạn tuyệt quan hệ cũng không phải giống đời sau chỉ là chỉ nói miệng là được như vậy, cuối cùng nghĩa vụ nên thực hiện vẫn cứ phải thực hiện. Triệu tướng quân khai trừ Triệu Ký, thanh danh hai bên đều bị hao tổn. Nhìn xem thời buổi này người nào mới có thể bị trừ tộc, tên nhi tử xui xẻo nhà Thừa Ân Hầu Hưng Triều, sau khi chết bị trừ tộc, ngay cả phần mộ tổ tiên cũng không vào được.

--

Đúng là bởi vì như thế, Cố Hoài Chi mới cảm thấy không thể tưởng tượng. Tốt xấu hiện tại Triệu Ký còn chiếm cứ nửa giang sơn, Triệu gia nhiều người như vậy, chẳng lẽ không ai không xem trọng Triệu Ký? Lúc này khai trừ hắn khỏi tộc, vạn nhất Triệu Ký thắng Lương Túc, không lẽ bọn họ sẽ không hối hận tự sát tập thể trước bài vị liệt tổ liệt tông? Thành thành thật thật làm chim cút ở kinh thành không tốt sao, đánh cuộc 5-5, nếu Triệu Ký thắng, gia tộc chẳng phải huyết kiếm?!

Cố Hoài Chi quả thực không nghĩ ra, vì sao người Triệu lại đi một bước nước cờ dở như vậy.

Bị dọa!

Trong tin, Từ Đạo Hoành chưa nói quá kỹ càng tỉ mỉ, trên thực tế, phu thê Triệu tướng quân đối với Triệu Ký vốn chột dạ, lúc trước mẹ ruột Triệu là bị bọn họ hại chết, sau lại luôn ngược đãi Triệu Ký, chẳng sợ sau khi hắn lớn lên, Triệu phu nhân vẫn luôn khó dễ, có thể nói, đoạn thời gian Triệu Ký ở phủ tướng quân, sống cuộc sống không bằng cẩu.

Dưới loại tình huống này, phu thê Triệu tướng quân dù nằm mơ cũng không dám nghĩ Triệu Ký sẽ bởi vì bọn họ mà chịu Lương Túc uy hiếp, nề hà Lương Túc lại cắn chặt bọn họ không bỏ, các loại theo dõi khó xử quả thực có thể làm người tâm thái nổ mạnh.

Hai vợ chồng thương lượng một chút, thương lượng ra một cái phá chủ ý như vậy. Tốt xấu Lương Túc sẽ vứt bỏ tính toán dùng bọn họ làm con tin, bọn họ có thể tiếp tục cẩu. Nếu Triệu Ký đâm đại vận thắng, Triệu tướng quân dù sao cũng là cha ruột Triệu Ký, đến lúc đó thiên hạ đã định, dựa theo triều đình luôn luôn có truyền thống dùng hiếu trị thiên hạ, dù sao cũng phải cho Triệu tướng quân một chút chỗ tốt đi?

Bàn tính của hai vợ chồng này đánh đến còn rất tinh.

Cố Hoài Chi khó hiểu nội tình trong đó, chỉ cảm thấy bọn họ thiểu năng trí tuệ, lại kỳ quái, "Chuyện lớn như vậy, vì sao sứ quân còn chưa thu được tin tức?"

"Tin tức của ông cậu ngươi sớm hơn một ít, chờ xem, qua hai ngày, mật tin từ kinh thành sẽ đến Vân Châu."

Cố Hoài Chi hơi hơi nghiêng đầu, "Con có chút chờ mong phản ứng của sứ quân sau khi nhận được tin tức."

"Khả năng sẽ lập tức chuẩn bị binh mã xuất binh đi." Cố Huyền ở kinh thành vài thập niên, đối với Triệu gia còn xem như hiểu biết, lại suy xét đến Triệu Ký bình tĩnh quyết đoán, trực tiếp làm ra suy luận, "Hiện tại hai bên đua lương đua quân nhu, chúng ta bên này chính là chiếm đại ưu thế. Nếu lại kéo hai năm, chờ Lương Túc khôi phục nguyên khí, ưu thế này cũng không còn sót lại chút gì. Nhân lúc hắn bệnh muốn mệnh hắn, lúc này đúng là thời cơ xuất binh tốt nhất. Đến nỗi Triệu gia, sứ quân càng vui dẫm lên bọn họ ngay lúc này. Ngươi nói, nếu Lương Túc nghe được tin tức Triệu Ký bởi vì bị Triệu gia trừ tộc mới tức giận phát binh, có thể hay không muốn sống xẻo Triệu tướng quân?"

Tưởng tượng như vậy cũng có lý. Cố Hoài Chi yên lặng gật đầu, tỏ vẻ chính mình học được, còn nói thêm: "Bất quá Lương Túc khẳng định sẽ không hạ sát thủ Triệu tướng quân, như vậy sẽ cho Triệu sứ quân có sẵn lý do phát binh. Phỏng chừng một nhà Triệu tướng quân sẽ ăn chút đau khổ, tới thời điểm mấu chốt lại bị Lương Túc kéo ra ghê tởm sứ quân một hồi."

Cố Huyền vui mừng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cố Hoài Chi ăn xong một cái đại dưa, tức khắc cảm thấy mỹ mãn, đang muốn rời đi, đột nhiên nhớ tới hình như mình đã bỏ quyên chuyện gì, truy vấn Cố Huyền, "Mới vừa rồi lệch đề quá xa, ngài còn chưa nói Thần Tài của Triệu sứ quân là ai đâu?"

Cố Huyền vốn tưởng rằng Cố Hoài Chi đã quên việc này, không nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ. Cố Huyền không khỏi thở dài một hơi, trầm giọng dặn dò Cố Hoài Chi, "Chuyện kế tiếp, sau khi ngươi nghe qua liền lạn ở trong bụng, ngàn vạn lần không thể nói với ai. Đến nỗi về sau nếu sứ quân quân lâm thiên hạ, chính hắn nói ra, ngươi cũng đừng lắm miệng."

Nghe tới hậu quả giống như rất nghiêm trọng? Cố Hoài Chi nhịn không được khẩn trương ngồi thẳng thân mình, nghiêm túc gật đầu, mắt trông mong mà chờ Cố Huyền nói cho hắn cái đại bí mật này.

Cố Huyền lại không mở miệng nữa, đứng dậy cầm một cái phượng hoàng tôn cực kỳ tinh mỹ đưa cho Cố Hoài Chi, trong miệng giải thích nói: "Ngươi xem, cái phượng hoàng tôn này, tương truyền là di vật của hoàng thất cuối nhà Hán, sau lại rơi vào trong tay Thái Tổ Lương triều, sau đó lại không có tin tức."

"Thái Tổ Lương triều?" Cố Hoài Chi kinh ngạc, "Cái này còn không phải là bảo tàng ẩn giấu của vị đế vương kia sao?"

Cố Huyền gật đầu, cười nhìn Cố Hoài Chi, ý tứ không cần nói cũng biết.

Cố Hoài khiếp sợ, "Không thể nào, nhiều người tìm bảo tàng như vậy, thế nhưng đã sớm rơi vào trong tay sứ quân? Hắn có bản lĩnh lớn như vậy, năm đó hoàng thất Hưng Triều phí nhiều tâm tư cũng không tìm được bảo tàng, hắn một người vậy mà nhẹ nhàng tìm được?"

Như vậy tới xem, Triệu Ký thỏa thỏa là thiên mệnh chi tử a!

Cố Huyền vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ trán Cố Hoài Chi, tiếp theo cười nói: "Một mình hắn đương nhiên tìm không được, nhưng là nếu có người cho hắn bản đồ bảo tàng vậy thì bảo tàng kia dừng ở trong tay hắn, cũng sẽ không kỳ quái."

Cố Hoài Chi trong đầu linh quang hiện ra, "Là Phùng Khắc Kỷ! Hắn xuất thân nhà nghèo, thời trẻ du lịch sơn xuyên, du học là giả, tìm bảo tàng mới là thật!"

Cố Huyền nhẹ nhàng vỗ tay, "Không sai, đoán đúng cực kỳ."

--

Được đến Cố Huyền khẳng định, Cố Hoài Chi trong đầu càng thêm rõ ràng, "Lúc trước nói qua, hoàng thất Lương Triều diệt vong, khả năng bảo tàng nằm trong tay Tiêu thị cùng Phong thị, nói như vậy, Phong cùng Phùng xem như cùng âm, Phùng Khắc Kỷ chính là hậu nhân Phong gia năm đó!"

Bởi vậy liền hợp lý!

Cố Hoài Chi hưng phấn đập tay, nhưng mà vấn đề mới lại tới nữa, "Lúc trước Triệu sứ quân không hiện sơn không lộ thủy, không lớn thu hút, vì sao Phùng Khắc Kỷ lại nhận chuẩn hắn?"

Này thật đúng là một vấn đề hay. Ánh mắt Cố Huyền dừng trên thư tín trên bàn, hơi hơi mỉm cười, "Ông cậu ngươi lén hỏi thăm Triệu Tướng Quân, trước khi mẹ ruột Triệu Ký bị bán vào Mã gia làm nô tỳ, họ Phùng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi