THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Tay cầm viên thạch châu, rất lâu sau Thạch Hạo cũng không thể bình tĩnh lại được, nặng trịch, âm u khiến nó cảm thấy lạnh lẽo thế nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tra xét tỉ mỉ nên nó liền cất đi.

Vật then chốt trong buổi đấu giá là thần trân có hào quang xinh đẹp nhưng nó không có chú ý, tâm tư đã không còn ở nơi này nữa, nó chỉ biết cô gái Thiên Hồ tộc và cô gái che mặt kia cạnh tranh nhau đến cùng, ai đoạt được thì nó cũng không thèm quan tâm.

Khi buổi đấu giá vừa kết thúc nó liền đứng dậy, rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, thu hoạch lần này rất lớn nó cần phải tiêu hóa từ từ mới được.

"Huynh đài xin hãy dừng bước." Thập Cửu hoàng tử mở miệng, vẫn rất uyển chuyển biểu đạt ý muốn mua lại người tí hon màu đen kia, ánh mắt có thần nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

"Thứ lỗi, vật này thật sự không thể bán, ta chỉ muốn tự mình nghiên cứu mà thôi." Thạch Hạo lắc đầu từ chối.

Ở bên cạnh, cô gái dùng tấm lụa mỏng che mặt thân thể có một mùi thơm nhẹ, con mắt mang theo một tầng sương mù, mê ly và rung động, môi anh đào khẽ mở, nói: "Không sao, quân tử bất đoạt nhân sở ái*."
(*): Quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích.

Cô nở nụ cười, tuy cách một lớp vải mỏng thế nhưng vẻ long lanh và xán lạn tựa như có thể xuyên thấu ra ngoài, con mắt cực kỳ linh động nhìn Thạch Hạo rồi mờ nó tham gia một buổi tụ hội.

Vốn là Thạch Hạo không muốn đáp ứng thế nhưng khi nghe tới buổi tụ hội lần này sẽ có một vài tinh anh tuấn kiệt thiên tài các tộc nên nó cũng có chút động tâm, muốn nhìn cho rõ đến cùng là nhân vật như thế nào.

"Nhiều năm trôi qua, tất cả mọi người đều ra ngoài học nghệ, cho dù có ở Hoàng Đô thì cũng đang bế quan tu hành, đây là lần tụ hội rất hiếm thấy." Thập Cửu hoàng tử bổ sung.

Hiển nhiên, lần tụ hội này sẽ không hề bình thường, không phải con cái vương hầu thì cũng là các lộ anh kiệt, thậm chí còn có một vài sinh linh đáng sợ của Thái Cổ Thần Sơn nữa.

"Nhất định phải tham gia đấy, đến lúc đó tỷ tỷ cũng đi, chúng ta cùng nhau đồng hành không tốt à?" Một làn gió mang theo hương thơm bay tới, cô gái Thiên Hồ tộc xuất hiện, con mắt trong veo như nước, câu hồn đoạt phách, vô cùng mê hoặc.

Thập Cửu hoàng tử lập tức ngậm miệng, hắn rất kiêng kỵ với cô gái Thiên Hồ tộc này, bởi vì hắn biết rõ tổ chức của đối phương đáng sợ đến cỡ nào, tổ chức đó giống như là một dòng lũ lớn có thể xung kích cả Hoang Vực.

Cô gái dùng lụa mỏng che mặt gật đầu với cô gái Hồ tộc, rồi sau đó rời đi.

"Tỷ tỷ, vì sao lại che mặt thế, lẽ nào chúng ta đều là phàm phu tục tử không có tư cách để nhìn qua hay sao?" Cô gái Hồ tộc cười hì hì, cô có dung mạo khuynh thành, da thịt trắng mịn như mỡ đông chỉ cần chạm nhẹ vào là rách ngay.

Một luồng gió xuất hiện hướng tới tấm lụa mọng trên mặt đối phương, cô nhẹ nhàng tiến lên như muốn kéo xuống tấm lụa mỏng đó, đồng thời bàn tay ngọc vạch ra một cái, phù văn chuyển động.

Cô gái che mặt giơ tay phải lên, phù văn rực rỡ như là một mảnh tiên quang chợt lộ ra va chạm với bàn tay ngọc của đối phương, nơi đây giống như có một đám thủy tinh bị vỡ vụn, lấp lánh léo lên.

"Tỷ tỷ, thật là dữ nhen, người ngoài chào hỏi mà lại chống cự, còn lạnh lùng và tức giận nữa chứ?" Cô gái Thiên Hồ tộc cười hì hì.

Trong khi nói chuyện thì ngón tay của cô gảy liên tục, phù văn cứ như là từng đóa hoa tiên tỏa ra, đủ loại màu sắc, sáng rực chói mắt, không ngừng đụng vào ngón tay của cô gái che mặt kia.

Không có tiếng nổ mạnh kinh thiên, cũng không có những gợn sóng đáng sợ, chỉ có những luồng âm thanh đang khuếch ra, giống như ném một hòn đá xuống hồ thần xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.

Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, hai cô gái này sâu không lường được, giao thủ ngắn ngủi không hề một tiếng động va chạm nào thế nhưng lại rất đáng sợ, vừa nãy rất hung hiểm hơi tí liền phân sinh tử.

"Đừng gọi tỷ tỷ, chưa chắc ta đã lớn hơn ngươi đâu." Cô gái che mặt mở miệng, tiến hành một đòn cuối cùng rồi lui lại, nhẹ nhàng như là cánh hoa thơm ngát và lấp lánh bay lượn.

"Có đúng không, sao ta lại cảm thấy tỷ tỷ lại già hơn cả ta đấy, ta đây còn rất nhỏ mà." Cô gái Thiên Hồ tộc thu tay rồi lùi lại.

Trong đòn tối hậu đó, va chạm giữa hai người sản sinh ra một luồng gợn sóng rất mạnh đủ nghiền nát những bảo cụ, tấm lụa mỏng của cô gái che mặt rốt cuộc cũng bị nhất lên, lộ ra nửa phần gương mặt trong sáng và trắng mịn như tuyết, xinh đẹp kinh người khiến cho con mắt của những tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh không hề chớp một cái.

"Thật sự là một tiên tử nhen!" Có người than thở.

Chuyện này hình thành nên một sự chênh lệch rõ ràng, hai người kia một thì như hồ ly tinh, quyến rũ cực kỳ; một thì linh động như tiên, xuất trần thoát tục.

"Tỷ tỷ chẳng thú vị gì cả, chẳng phong tình gì cả, tụ hội gặp lại, lúc đó ta sẽ vì tỷ mà tìm cho một tấm chồng, hì hì." Hồ ly tinh rút lui, nhẹ nhàng đi quang qua Thạch Hạo thì liếc mắt nhìn nó, nói; "Tiểu huynh đệ, cô gái này làm vợ của ngươi thì như thế nào hả?"

Thạch Hạo vò đầu lộ vẻ vô tội, sau đó nói: "Ngươi và cô ấy ai cũng tốt cả, sao lại phải lựa chọn?"

"Đểu nhen, giới thiệu cho ngươi một người vợ, không cho ngươi đánh chủ ý lung tung lên người khác đâu đấy." Cô gái Thiên Hồ tộc cười khẽ, giống như một vệt sáng rời đi.

"Ta nói cái gì chứ, cứ nghĩ lung tung không à." Thạch Hạo lẩm bẩm lắc đầu, rồi đi ra ngoài phòng đấu giá.

Rất nhanh, Thập Cửu hoàng tử đứng nơi đó bị người vây lại, là hoàng tử có thể tranh vị Nhân Hoàng, tiền đồ rộng lớn, khắp nơi cũng không dám khinh thường.

Nhưng mà Thập Cửu hoàng tử nhanh chóng kiềm chế rồi rời đi, vì cô gái che mặt kia mà dẫn đường mời cô ta tới chiến xa hoàng kim.

"Hả, cô gái này có khả năng là người của vực ngoại, nghe nói trước đây không lâu đã từng vào cung gặp bệ hạ, nói chuyện cũng rất lâu."

"Cô gái Thiên Hồ tộc kia lai lịch cũng rất kinh người, đại biểu cho một tổ chức chí cao nào đó, cũng từng vào cung trò truyện với bệ hạ, tiết lộ ra một vài bí mật thiên cơ."

Một vài vương hầu nhỏ giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghêm túc, bọn họ biết sắp tới sẽ không thể yên bình được nữa, thật sự sẽ phát sinh sự kiện vô cùng lớn.

Thạch Hạo trở lại nơi ở, đây là một khách sạn vô cùng nổi tiếng, diện tích rộng lớn, nơi sâu nhất là một khu lâm viên, đây là nơi vô cùng yên tĩnh chuẩn bị cho những khách mời có thân phận đặc biệt.

Nơi ở của Thạch Hạo cũng không tồi, một cửa một phòng, nước chảy cầu nhỏ, hòn non bộ phun nước, cảnh vật hấp dẫn người khác.

Sau khi trở lại thì nó liền đả tọa và điều tức, chăm chú cảm ứng những động tĩnh xung quanh, đêm đó cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, cẩn thận đề phòng.

Nhưng mà nó cũng không lo lắng lắm, quá lắm thì lấy ra tiểu tháp để nó phát uy, tiến hành tiêu diệt, dù như thế nào vật đạt được trong buổi đấu giá tuyệt không để cho có sai sót nào, bởi vì vật này quá trọng yếu.

Trên thực tế nó cũng chả lo ngại gì, đồ vật mà nó đoạt được cũng không phải là "Thần trân" trong mắt mọi người gì cả, cũng không phải là một vài món bảo bối then chốt trên buổi đấu giá, ở Hoàng Đô cũng không tính là cái gì.

"Thế cũng tốt, bọn họ không biết Bất Diệt Kim Thân, càng không thể hiểu giá trị của viên thạch châu này." Thạch Hạo thì thào rồi thở dài một cái.

Nếu người ở phòng đấu giá đã từng bảo đảm một chuyện, ở trong Hoàng Đô không một ai dám làm xằng làm bậy, nên nó càng thêm yên tâm, bắt đầu kiểm kê vật đoạt được, chuẩn bị tế luyện.

Khối xương trắng bóng rất nhỏ, là một mãnh vỡ tuyệt đối không phải hoàn chỉnh, Thạch Hạo tập trung tâm thần tỉ mỉ thăm dò cũng không có phát hiện ra mối quan hệ với những văn tự ghi chép trong Nguyên Thủy Chân Giải.

Nó nhịn không được nữa liền hỏi dò tiểu tháp thì liền hiểu được, khối xương này không có hoàn chỉnh, chỉ có thể ghép thêm thì mới có thể hiển lộ thiên cơ được.

"Haizz, cứ thu hồi cái đã, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội thấy bí mật to lớn đó, xem ra Nguyên Thủy Chân Giải không chỉ có một quyển." Thạch Hạo bất đắc dĩ.

Nó lại lấy ra Súc Địa phù, cẩn thận xem xét món pháp pháp khí Thượng Cổ hoàn chỉnh này, tấm phù này không hề hư hao tối thiểu có thể sử dụng hơn mười lần.

"Bất Diệt Kim Thân này thật sự sẽ mạnh mẽ và thần bí y như trong truyền thuyết hay sao đây?" Nó lấy ra người tí hon màu đen to bằng nắm đấm rồi gõ gõ vài cái, âm thanh của nó vô cùng trong trẻo và có lực xuyên thấu.

Trên người tí hon có rất nhiều vết rách không ra chút hình thù gì cả, xem xét cẩn thận thì có một vài chất liệu khác nhau dùng để vá lại những vết rách này.

Thạch Hạo cẩn thận và chăm chú bóc những lớp này ra, hiển nhiên đây là một quá trình vô cùng gian nan, cuối cùng phải dùng đến kiếm gãy để cạo xuống, đúng là thượng cổ Luyện Khí thuật quá mạnh mẽ.

Cuối cùng, vẫn là do tiểu tháp giúp đỡ, đánh rơi lớp da bên goài của người tí hon màu đen khiến no lộ ra chân thân.

Sau khi chất liệ dư thừa của người tí hon màu đen bị bóc ra thì hiện ra càng tối tăm hơn, vô cùng thâm thúy, thế nhưng cũng có chút tàn tạ vài nơi bị lõm xuống, không hề hoàn chỉnh chút nào.

Thạch Hạo bình tĩnh lại rồi dùng thần thức xâm nhập vào trong người tí hon màu đen, vù một tiếng nó lập tức phát sáng, nháy mắt lơ lững giữa không trung, lưu chuyển một luồng thần năng.

Rất nhanh, nó như trở thành một vầng mặt trời nhỏ màu đen tỏa ra bảo huy, từng tia từng tia bốc lên sau đó nhanh chóng dung hợp cùng với Thạch Hạo.

Người tí hon màu đen biến lớn, ngưng tụ cùng huyết nhục của Thạch Hạo, nó như khoát lên mình một bộ chiến giáp hắc kim, khiến cho nó trở nên vô cùng thần võ, tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

"Trực tiếp vượt qua Hóa Linh cảnh, chuyện này... cũng quá khủng bố mà!" Thạch Hạo khiếp sợ, chỉ trong giây lát mà sức chiến đấu vốn có của nó tăng lên rất nhiều.

Có thể nói, Bất Diệt Kim Thân thật sự rất nghịch thiên, sau khi dung hợp với huyết nhục có thể khiến cho sức chiến đấu tăng vọt, xuyên thủng ràng buộc, quả thật giống như là sự lột xác từ phàm nhân thành Thần vậy!

Dưới sự nhắc nhở của tiểu tháp nó cũng không có tiếp tục thử nghiệm nữa, không để cho sức chiến đấu và xung kích tiếp tục tăng lên vì sợ sẽ khiến cho kiện Bất Diệt Kim Thân này tổn hại càng thêm nghiêm trọng hơn nữa.

"Từ từ chờ tìm được vật liệu phối hợp được với nó rồi sửa chữa một lần, khi đó khi phát huy ra thì sức mạnh càng kinh khủng hơn."

Đương nhiên, cái gọi là sửa chữa thì cũng chỉ là tế luyện lại mà thôi, muốn sửa chữa cho hoàn chỉnh thì nếu không phải là người từ Thượng Cổ thì cần phải luyện thành chiến ngẫu*.
(*): Ngẫu ở đây là tượng gỗ, tượng đất, chiến ngẫu có thể hiểu là Tượng gỗ dùng để chiến đấu.

Toàn thân Thạch Hạo bao trùm bởi chiến giáp hắc kim, keng một tiếng nắm chặt kiếm gãy trong tay, vô cùng thần võ cứ như là một vị Ma Thần, tỏa ra một luồng khí tức ác liệt.

"Việc này giống như giúp ta có thêm một thân phận mới, có thể làm một số chuyện khác nữa." Thạch Hạo suy tư, thu lại ánh sáng rồi chiến y hắc kim biến mất, lần nữa hóa thành một người tí hon màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đây tuyệt đối là một lá bài tẩy vô cùng mạnh mẽ, Thạch Hạo cảm thấy mình rất muốn sát phạt một phen, đây nhất định có thể khiến cho nó trở nên thần dũng vô cùng.

Sau đó, nó lấy ra quả cầu đá, trên bề mặt có vài vết máu màu đen đã khô và đóng vảy không biết bao nhiêu năm, theo như tiểu tháp suy đoán đây chính là máu của Thần Ma.

Thạch Hạo nắm lấy kiếm gãy chém tới liền vang lên những tiếng leng keng, tia lửa văng khắp nơi, khó khăn lắm mới khiến cho quả cầu đá này rớt ra một ít mảnh vụn.

Linh tính của máu Thần Ma đã sớm biến mất, sau khi ngưng tụ lại cũng không có giá trị gì thế nhưng lại rất cứng rắn, chuyện này khiến cho Thạch Hạo khá là giật mình, nếu vậy một vị Thần Ma chân chính tới đây thì đáng sợ đến cỡ nào?

Cuối cùng, đá vụn bay tán loạn, quả cầu đá không ngừng bóc ra rồi chậm rãi nhỏ đi.

"Nguy hiểm thật, thiếu một chút nữa thì bị phá hủy rồi." Thạch Hạo giật mình, bên trong thạch châu còn bao lấy một mũi tên đồng đen đã mục nát, suýt chút nữa thì đâm vào nơi sâu nhất bên trong.

Chiếc mũi tên đồng đen nhìn thì rách nát thế nhưng năm đó lại là một thần khí, đây chính là phán đoán của tiểu tháp, cuối cùng không thể bắn vào trung tâm quả cầu, trái lại bị quả cầu giữ lại.

"Thật là khủng khiếp!" Thạch Hạo khá là giật mình, là một pháp khí thần linh mà cũng không thể thương tổn đến nhãn cầu* của Trùng Đồng giả, ngược lại còn bị nó hủy diệt.
(*): Tròng mắt.

Nhưng mà, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì? Cuối cùng hắn ta vẫn phải mất đi nhãn cầu này, hơn nữa còn bị phong ấn vào trong khối đá này nữa.

Đá vụn tróc ta lừng miếng nhỏ cuối cùng cũng lộ ra bản thể, độ lớn cũng không khác với nhãn cầu người thường đồng thời cũng không có ánh sáng lộng lẫy gì, rất là mờ mịt.

"Trùng Đồng!"

Nó nắm ở trong lòng bàn tay xem xét thật cẩn thận, nơi đó có hai con ngươi nối liền với nhau, gần như hợp nhất lại với nhau, trông có vẻ vô cùng thâm thúy, sau khi lớp máu Thần Ma và vỏ đá bên ngoài bóc ra hết thì không có khí tức âm u gì cả.

"Trùng Đồng của Thượng Cổ, sớm đã mất đi sinh cơ thì còn có tác dụng gì chớ?" Thạch Hạo đặt ở trong lòng bàn tay rồi dùng phù văn điều khiển.

"Bùm!"

Đột nhiên, khi nó dùng tâm để tế luyện thì viên nhãn cầu này lại phát sáng, trong con ngươi đó bắn ra từng gợn sóng, hiện ra hào quang màu vàng nhạt, trông rất kinh người!

"Hả!" Thạch Hạo hít hơi lạnh, đầu tiên là khiếp sợ rồi lại vui mừng, viên nhãn cầu này vẫn còn sinh cơ? Đây chính là vật mà sau khi trời sinh thần nhân đạt đến cực điểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi