Mấy người nữ quyến đều ngồi xem kịch ở hí lâu. Tính tình Tiêu Ngọc Chi hoạt bát, từ trước đến nay đều không thích xem kịch, lúc này thấy mẫu thân Liễu thị còn xụ mặt, nói: "Được rồi mà, nữ nhi đã biết sai rồi, lần sau chắc chắn không nói như vậy nữa." Nàng cũng chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi, không có ác ý gì.
Liễu thị nhàn nhạt nhìn Tiêu Ngọc Chi. Bà đã quá quen với nữ nhi của mình, bởi vì từ nhỏ Tiêu Ngư đã là viên ngọc quý được nâng niu của phủ Hộ Quốc Công, bà sợ tâm lý nữ nhi sẽ cảm thấy bất công, tự nhiên cưng chiều nàng hơn chút. Không ngờ bà cưng chiều một chút, lại khiến tính tình nàng trở nên như vậy.
Bà nói: "Con đó, sau này nói chuyện nhớ suy nghĩ kỹ càng trước đã, đừng nghĩ gì liền nói ra như vậy."
Tiêu Ngọc Chi gật đầu liên tục: "Được mà, nữ nhi biết rõ."
Mặc dù rất khó để sửa lại, nhưng bình thường bà có thể đốc thúc liền đốc thúc, có thể thay đổi chút nào thì thay đổi. Thấy nàng đã biết lỗi rồi, Liễu thị cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi: "Nhóm Hoàng Hậu nương nương đều ở hí lâu, có muốn đi qua đó xem kịch với mẫu thân không?"
Nàng mới không thèm đi, quá nhàm chán. Tiêu Ngọc Chi lắc đầu: "Mẫu thân người đi đi, con trở về thêu thùa đã."
Một ngày nào nhiệt thế này, làm sao nàng có thể ngồi yên ổn kiên định mà thêu thùa chứ? Liễu thị cũng không vạch trần nàng, dù sao đi xem kịch nàng cũng sẽ không ngồi yên, thuận thế nói: "Hôm nay trong phủ nhiều người, con đừng để gặp rắc rối, tránh cho kẻ khác chế giễu."
Nàng cũng đã 17 rồi. Tiêu Ngọc Chi cảm thấy mẫu thân thật dong dài, gật đầu qua loa, lại đẩy đẩy vai Liễu thị, niềm nở nói: "Mẫu thân người cứ yên tâm xem kịch đi."
Chờ Liễu thị đi rồi, Tiêu Ngọc Chi nâng váy lén lẻn ra ngoài, nha hoàn bên người vội nối gót theo sát nàng.
Vốn là muốn đi ngắm hoa, nhưng đến khi Tiêu Ngọc Chi đi trên hành lang, lại có một nha hoàn mặc áo ngoài màu xanh lá, cúi đầu cầm một phong thư nhét vào trong tay nàng, sau đó vội vã rời đi. Tiêu Ngọc Chi nhìn bóng lưng nha hoàn kia, cảm thấy quái lạ, sau đó chậm rãi mở phong thư ra, lúc nhìn đến nội dung trên thư, mới đột nhiên kinh ngạc...
Vệ Đường.
Hắn tìm nàng làm gì?
Tiêu Ngọc Chi nhíu mày, tức giận vo tờ giấy thành một cục, gương mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận: "Muốn gặp thì gặp sao, coi Tiêu Ngọc Chi ta là ai chứ?"
Vì thế cũng không còn tâm trạng ngắm hoa, vội vàng trở về chỗ ở. Ngồi trong phòng trong giây lát, Tiêu Ngọc Chi lại lấy tờ giấy dúm dó đã bị vo thành viên từ trong ống tay áo ra. Mở ra một lần nữa, từ từ vuốt thẳng...
Sau đó mới đứng dậy, chạy tới tủ y phục màu vàng bằng gỗ lê khắc hình hoa hải đường, mở ra, không ngừng lục lọi xiêm y bên trong, lẩm bẩm nói: "Chiếc váy hoa xếp ly của ta đâu? Ở đâu vậy chứ?"
Nha hoàn thấy nàng lật qua lật lại lung tung, bước lên phía trước nói: "Nô tỳ tìm giúp người."
Tiêu Ngọc Chi lại không để ý đến nàng ta, đảo lộn một hồi, rốt cục cũng tìm ra chiếc váy hoa kia, sau đó đưa chiếc váy lại gần người... Nữ nhi mới mười bảy, đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất, làn da Tiêu Ngọc Chi trắng nõn, đôi mắt linh động, dung mạo có thừa, ngày ngày dày công ăn mặc trang điểm, lại càng xinh đẹp rực rỡ.
Nha hoàn lẩm bẩm nói: "Tiểu thư, người muốn thay y phục sao? Nhưng y phục trên người tiểu thư vẫn còn mới mà, người vừa mới mặc sáng nay."
"Ai cần ngươi lo!" Tiêu Ngọc Chi lườm nàng ta, "Nhanh giúp ta thay, nhanh lên."
Nha hoàn cũng không dám phản đối ý định của Tiêu Ngọc Chi. Cả nhà từ trên xuống dưới không ai là không biết tính tình của Tiêu Ngọc Chi, ngoài Quốc Công gia và Lục cô nương, còn ai có thể trị được nàng chứ? Nhanh chóng đưa tay giúp nàng thay đổi y phục, sau đó Tiêu Ngọc Chi ngồi vào trước gương, đổi sang cài mấy chiếc trâm ngọc lấp lánh, sửa sang xong, mới đi ra ngoài.
Nha hoàn muốn đi theo, nhưng Tiêu Ngọc Chi lại quay đầu nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: "Không được đi theo ta."
"Nhưng mà..." Nha hoàn có chút khó xử. Là nha hoàn bên người nàng, đương nhiên là phải đi theo, bằng không nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Tiêu Ngọc Chi nói: "Ta sẽ trở lại nhanh thôi, nếu như ngươi đi theo ta, liền phạt vào tiền tiêu vặt tháng này của ngươi." Nàng uy hiếp một phen, mới nâng váy, vội vàng rời viện tử.
Bước chân rất nhanh, làn váy khe khẽ tung bay, vẻ mặt Tiêu Ngọc Chi hàm chứa ý cười, vội vã chạy đến hậu viện (sân sau) Cổ Hoa Hiên...
Bên cạnh Cổ Hoa Hiên lấy hòn non mộ (núi giả) làm bình phong, sau đó trồng tùng bách, khung cảnh thanh tịnh đẹp đẽ, đường mòn quanh co. Phía cuối đường mòn là một hồ sen, bên cạnh có lương đình (đình nghỉ mát) mái hình lục giác, tên là Cẩm Thúy đình. Nơi này yên tĩnh, hiếm khi có người. Chạy một mạch đến nơi, trên mặt Tiêu Ngọc Chi toát ra chút mồ hôi, lúc sắp đến gần, mới chỉnh sửa vạt áo một chút, lấy khăn lụa lau mồ hôi trên mặt.
Sau đó ho nhẹ một tiếng hắng giọng một cái, che dấu ý cười, quy củ đi về phía trước.
Không nhìn thấy bóng người trong tưởng tượng.
Tiêu Ngọc Chi nhìn xung quanh, sau đó mày nhíu lại. Nhưng mà... đã đặc biệt viết thư cho nàng, dù sao cũng sẽ tới. Có thể chỉ đến hơi chậm chút thôi. Nàng định chờ một lát, nếu hắn không tới, nàng sẽ rời đi.
Nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, có một vật nào đó được đặt trên một tảng đá lớn bên hồ sen. Nàng nâng váy, chậm rãi đến gần.
Nhìn kỹ, mới nhận ra là một chiếc khăn tay màu xanh ngọc.
Màu sắc này, theo lẽ thường là đồ của nam tử. Đầu óc Tiêu Ngọc Chi đơn giản, cũng không nghĩ nhiều, đương nhiên cho là của Vệ Đường, liền chạy tới.
...
Quách Tố Nghi lẳng lặng đứng sau hòn non mộ, từ xa nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp kia, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Tố Nghi, muội làm gì trong này vậy?"
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói, Quách Tố Nghi bị dọa nhảy dựng, xoay người sang chỗ khác, nhìn Quách An Thái đang đứng trước mặt, mới nói: "Đại ca?"
Sắc mặt Quách An Thái nhàn nhạt, tiếp tục hỏi: "Ta đang hỏi muội, muội nói đi chứ?"
Hắn vừa tới phủ Hộ Quốc Công, lại nhìn thấy nàng lén lút đi về phía bên này, không biết nàng đang định làm gì. Nhìn thấy muội muội ấp úng, Quách An Thái tự nhiên biết nhất định không phải là chuyện tốt gì, nhưng muội muội luôn dịu dàng ngoan ngoãn, cũng không nghĩ nàng có thể làm ra chuyện gì quá giới hạn. Đợi đến khi hắn nhìn về phía lương đình, liền thấy vị cô nương ở đằng kia, nhìn kỹ một chút, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra là Ngũ cô nương của phủ Hộ Quốc Công Tiêu Ngọc Chi.
Thấy nàng đi đến bên hồ sen, cúi đầu không biết muốn nhặt thứ gì, sau đó hoảng sợ kêu lên, “tõm” rơi xuống nước, sau đó vùng vẫy kêu cứu.
Hắn liền lập tức hiểu rõ.
Quách An Thái trừng mắt nhìn muội muội trước mặt, nói: "Muội muốn hại Tiêu Ngũ cô nương?"
"Đại ca..." Nước mắt Quách Tố Nghi cũng đã rơi xuống rồi. Tiêu Ngọc Chi này luôn ức hiếp nàng, cười nhạo nàng, nàng chỉ nghĩ muốn phản kích lại thôi. Nếu như không thù không oán, sao nàng lại có thể hại nàng ta chứ? Nàng ta xấu xa như thế, nàng trừng phạt nàng ta một chút thì sao chứ?
Quách An Thái không ngờ muội muội mình lại có thể làm ra chuyện như vậy, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy trên hành lang, một bóng dáng nam tử đang đi về phía bên này.
Là Hữu Thị Lang Công Bộ, Điền Thân. Tuổi đã trên năm mươi, tinh thần nhìn qua khỏe mạnh, thân thể cường tráng vững vàng, hôm nay cũng là có lòng tới phủ Hộ Quốc Công, chúc thọ Tiêu Hoài. Gần đây quan hệ giữa Điền Thân này và Quách An Thái cũng không đến nỗi. Vì Điền Thân làm công việc béo bở ở Công Bộ, thê tử mất sớm, chưa tái giá, Quách mẫu cho rằng Điền Thân gia sản giàu có, ra tay hào phóng, tính tình cũng không tệ, hơn nữa nam nhân lớn tuổi chút sẽ thương người, liền có ý muốn gả Quách Tố Nghi cho Điền Thân tái giá.
Nhìn Tiêu Ngọc Chi đang vùng vẫy trong hồ, cả Điền Thân đang chậm rãi đi về phía bên này, Quách An Thái không biết nên làm gì?
Thấy muội muội kéo hắn, mới dùng lực bỏ tay nàng ra, lạnh lùng nói: "Muội làm được chuyện tốt lắm!"
...
Tiêu Ngư vừa nói đôi lời với Vệ Đường xong chuẩn bị quay lại hí lâu, nhưng Xuân Trà lại hốt ha hốt hoảng chạy tới, nói với Tiêu Ngư: "Nương nương, Ngũ cô nương xảy ra chuyện rồi."
Tiêu Ngọc Chi? Tiêu Ngư vừa nghe, lập tức đi đến Chi Lan viện của Tiêu Ngọc Chi cùng Vệ Đường. Vệ Đường không tiện đi vào, liền nán lại ở bên ngoài. Tiêu Ngư và nha hoàn trực tiếp đi vào phòng ngủ của Tiêu Ngọc Chi, nhìn thấy La thị và nhị thẩm bọn họ đều đã ở đây, thấy bọn họ muốn hành lễ, vội vàng ngăn lại.
Tiêu Ngọc Chi nằm trên giường được bọc trong chăn gấm, tóc xõa tung, cả người mặc tẩm y (đồ ngủ) màu trắng, sắc mặt nhìn cũng không tốt. Liễu thị đau lòng khóc sướt mướt, cũng không biết nên nói thế nào với bà.
Vừa nãy Tiêu Ngọc Chi bị sặc nước, mơ mơ màng màng, lúc này trái lại tỉnh táo hơn. Nàng lầm bầm nói: "Không phải chỉ rơi xuống nước thôi sao? Dù sao con cũng không có việc gì." Sợ mẫu thân quở mắng mình, nàng nói thật cẩn thận.
Đương nhiên không phải là chuyện nhỏ rồi. Hôm nay Tiêu Ngọc Chi bị rơi xuống nước, lại được nam nhân bên ngoài cứu, cho dù Tiêu gia là tướng môn thế gia, tiếp xúc da thịt thân cận như vậy, nhà cô nương nào còn có danh dự đây?
Tiêu Ngư cũng biết vậy, không biết vì nguyên do gì mà Tiêu Ngọc Chi lại chạy tới hậu viện Cổ Hoa Hiên một mình, lại vô ý rơi xuống hồ sen, cuối cùng được nam nhân bên ngoài cứu.
Tiền viện Sưởng hiên, Quách An Thái đã thay một bộ giao lĩnh* xanh thẫm sạch sẽ.
(*Áo giao lĩnh là loại áo vạt chéo, buộc vạt bên phải vốn phổ biến ở Châu Á. Đây là loại áo cổ xưa và được trọng nhất trong lễ tiết Á Đông.)
Phụ thân của Tiêu Ngọc Chi Tiêu Tam Gia đứng trước mặt hắn vẻ mặt lo lắng vô cùng.
Nếu nói về tuổi tác, đương nhiên Tiêu Tam gia lớn tuổi hơn hắn, nhưng nếu nói về chức quan, Quách An Thái đường đường là Thương thư Nhị phẩm, ông thấy hắn, hiển nhiên là phải hành lễ. Tiêu Tam Gia hành lễ với hắn, lại nói lời cảm tạ: "Hôm nay may mắn có Quách đại nhân cứu tiểu nữ, hạ quan vô cùng cảm kích."
Quách An Thái điềm đạm đáp: "Tiêu đại nhân khách khí rồi, bản quan chỉ là làm chút việc nhỏ thôi." Hắn nâng mắt, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Tam Gia không vui, hiểu được chuyện tình hôm nay, đối với Tiêu Ngũ cô nương, quả thực là cực kỳ tổn hại đến danh dự.
Lại nghĩ đến muội muội của hắn...
Quách An Thái không chút do dự, tung vạt áo, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tiêu Tam Gia.
Tiêu Tam Gia bị dọa giật mình, vội vàng tới nâng hắn dậy: "Quách đại nhân làm gì vậy?" Làm sao ông dám nhận một quỳ của người đường đường là Thượng Thư đại nhân này chứ?
Quách An Thái cũng không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nói với Tiêu Tam Gia: "Hôm nay dù việc Quách mỗ cứu Tiêu Ngũ cô nương chỉ là tình cờ, nhưng suy cho cùng cũng đã ảnh hưởng tới khuê dự của Tiêu Ngũ cô nương. Lúc này có một vài lời nói ra sợ là đường đột, nhưng Quách mỗ vẫn muốn cầu hôn Tiêu Ngũ cô nương với Tiêu đại nhân."
"Ngài..."
Đôi mắt Tiêu Tam Gia trợn to, kinh ngạc nói, "Ngài muốn cưới... Ngọc Chi?"
Quách An Thái gật đầu: "Quách mỗ và Tiêu Ngũ cô nương cũng có vài phần duyên phận. Tiêu Ngũ cô nương ngây thơ hồn nhiên, có tri thức hiểu lễ nghĩa, sớm đã có lòng muốn cầu hôn, nếu như Tiêu đại nhân có thể tác thành, Quách mỗ nhất định sẽ xin Hoàng Thượng tứ hôn, thuận lợi vui vẻ cưới Tiêu Ngũ cô nương về phủ.”
....
Vốn dĩ Tiêu Ngư đang ở trong phòng ngủ của Tiêu Ngọc Chi, cố gắng tìm biện pháp giải quyết việc này, lại nghe nha hoàn đến bẩm báo, nói là Hoàng Thượng tới.
Còn gặp chuyện trên đường đến Tiêu gia, cánh tay bị thương.
Tiêu Ngư vừa nghe xong, lập tức đi đến tiền viện.
Lúc đi đến, nhìn thấy Tiết Chiến đang bước tới. Y mặc long bào màu đen, bước chân mạnh mẽ, dường như trên cánh tay trái bị thương, bây giờ đang cố gắng nắm chặt. Tiêu Ngư và y bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn người.
Vẫn là Tiêu Ngư nhanh chóng phản ứng, đi đến bên cạnh y nói: "Trước tiên đi đến chỗ thần thiếp đã."
Vẻ mặt Tiết Chiến thản nhiên, không nói chuyện, nhưng vẫn đi cùng Tiêu Ngư đến Lâm Khê viện.
Tiêu Ngư cũng nghi hoặc.
Ngày đó rõ ràng y nói không rảnh, sao bây giờ lại đến rồi? Có điều y có thể đến đây, Tiêu Ngư quả thật rất hoan nghênh, dù trong lòng y buồn bực, nhưng ít nhất cũng cho Tiêu gia vài phần mặt mũi.
Lúc này thấy y bị thương, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện khác của y. Ngồi xuống cạnh y, cúi đầu nhìn miệng vết thương trên cánh tay y, vì long bào có màu sẫm, nên rất khó thấy, nhưng từng giọt từng giọt máu, đang liên tục chảy xuống từ lòng bàn tay y.
Nhìn thấy máu đỏ thẫm, Tiêu Ngư cảm thấy chóng mặt, bỗng nhớ tới bộ dáng cô mẫu nàng lúc chết, sắc mặt trắng bệch.
Hít sâu một hơi mới có thể bình tĩnh một chút, khẽ nói với y: "Đại phu vẫn chưa tới, bây giờ có lẽ nên cắt bỏ chút vải trên cánh tay này trước, để lát nữa xử lý vết thương thuận tiện hơn."
Sau đó phân phó Xuân Trà đi lấy kéo.
Nàng cẩn thận nâng cánh tay tráng kiện của y lên, muốn xử lý giúp y trước một chút, lại thấy vẻ mặt y nhàn nhạt, không nói gì thu cánh tay về.
Hai tay Tiêu Ngư trống trơn, động tác tay có phần gượng gạo.
Nàng sửng sốt một lúc, cũng lười nhìn vẻ mặt của y, yên lặng đứng dậy, nói với Hà Triều Ân bên cạnh: "Bản cung chân tay vụng về, vẫn là Hà công công ngươi tới đi."