Editor: Hoa Trong Tuyết
Đã mấy ngày chưa chung giường chung gối.
Nàng thực hiện chức trách Hoàng Hậu của mình, hắn hưởng thụ đãi ngộ Đế Vương của hắn, hiện tại bọn họ hình như không có gì để nói với nhau. Bên trong màn gấm yên tĩnh, sau phút bối rối, Tiêu Ngư cũng nhắm mắt đi ngủ. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên sống lưng của nàng, xem nàng giống như tiểu hài tử, vỗ về một chút để nàng chìm vào giấc ngủ. Đôi mày Tiêu Ngư cau lại lại dãn ra, rất nhanh ngủ say.
Hôm sau trời vừa mờ sáng, trên giường có chút động tĩnh.
Thật ra động tác đã rất nhẹ nhàng, thế nhưng hắn chỉ khẽ động, Tiêu Ngư liền mở mắt. Nàng còn nằm trong ngực hắn. Vạt áo hắn mở rộng, lộ ra mảng ngực lớn rắn chắc, cúi đầu đôi mắt đen trầm nhìn nàng một chút, không nói chuyện. Tiêu Ngư dừng lại, hấp hấp môi, lúc mới tỉnh vẫn có chút mơ màng, sau đó lập tức tỉnh táo lại, quy củ, hầu hạ hắn rửa mặt thay đồ.
Hắn thực sự rất khôi ngô, cao lớn hơn nam tử khác rất nhiều. Nói tới cũng kỳ quái, trên người hắn tuy rằng vẫn có hương vị dã phu thô kệch, tư thế ngồi cũng hào phóng không bị trói buộc, nhưng lúc nghiêm túc, lại có tư thế thẳng tắp, cộng thêm khí độ trên người, rất có phong thái tướng quân. Mấy năm trước đây chiến loạn liên miên, bách tính trôi dạt khắp nơi, nam hán này lẻ loi một mình, không chỉ sống sót, còn tập luyện tập được bản lĩnh võ nghệ. Võ tướng giành chính quyền rất lợi hại, nhưng giỏi trị nước lại không được mấy người, có rất ít võ tướng mưu phản có thể ngồi lên ngôi vị Đế Vương.
Giúp hắn chỉnh lại áo bào, nghe được "đông" một tiếng. Không biết là cái gì rơi trên mặt đất.
Nàng xoay người muốn nhặt lên. Nhưng bị hắn giành trước, nhặt vật rơi dưới chân lên.
Tiết Chiến nắm thật chặt, ho nhẹ một tiếng, mới đưa tới, thản nhiên nói: "Cái này cho nàng đi."
Cái gì? Tiêu Ngư cúi đầu nhìn.
Nhìn vào bàn tay rộng lớn của hắn, là một con cá chép được điêu khắc từ gỗ. Gỗ là gỗ tử đàn thượng hạn, nhưng mà trình độ chạm trổ vẫn còn hơi kém một chút. Nàng không biết người bên ngoài trạm trổ được như thế nào, nhưng nàng từng tận mắt chứng kiến Vệ Đường làm, sợi râu hay đôi mắt đều làm sinh động như thật, chuẩn xác mười phần. Tiêu Ngư do dự một chút, đưa tay nhận lấy.
Dường như hắn thấy dáng vẻ hơi do dự của nàng, bắt đầu mất kiên nhẫn, nắm tay của nàng, rất thô lỗ đặt vào trong lòng bàn tay nàng.
Hắn cho nàng cái này để làm gì? Tiêu Ngư cầm lấy, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiết Chiến hơi cúi đầu, nhìn nhìn thấy nàng đã giúp hắn chỉnh xong y phục, giọng điệu rất tùy ý nói: "Mấy ngày trước trẫm không có chuyện gì làm nên tùy tiện vui chơi một chút, vậy cứ cho nàng... nếu như nàng không thích, có thể ném đi."
Tiêu Ngư cười cười. Ánh mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, nhẹ nhàng nói câu: "Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng."
Sau khi đưa Tiết Chiến đi, Tiêu Ngư trở về, nhìn thấy tượng gỗ đặt ở đầu giường, ngồi xuống nhìn trong chốc lát, sau đó đặt nó lên kệ bên cạnh, lại xê dịch chút ít, giúp nó bày ra tư thế đẹp nhất.
Đế Vương rời đi không lâu, Tiêu Ngư rửa mặt xong, chuẩn bị dùng đồ ăn sáng. Xuân Trà chạy vào, nói: "Nương nương, Từ thái y cùng Tôn thái y đến đây, nói là phụng khẩu dụ Hoàng Thượng, giúp người chuẩn mạch bình an."
Hai ngườinày là thái y có y thuật giỏi nhất thái y viện, đặc biệt là Tôn thái y, đã lớn tuổi.
Lúc này Tiêu Ngư mới nhớ đến chuyện ngày hôm qua. Thật ra nàng cũng không để trong lòng, cảm thấy không có gì, không nghĩ tới hắn vẫn nhớ rõ. Cúi đầu nhìn cháo gạo tẻ và bánh bao hoa mai trước mặt, chuẩn bị dùng bữa, cứ như vậy ra ngoài cũng không tốt. Nghĩ nghĩ, vẫn muốn ăn xong đồ ăn sáng sau đấy lại gặp.
Liền nói với Xuân Trà: "Chuẩn bị chút nước trà và điểm tâm, để hai vị ngự y chờ một chút."
Xuân Trà tuân lệnh, xoay người đi ra ngoài. Nguyên ma ma đứng bên cạnh Tiêu Ngư, thấp giọng hỏi: "Nương nương đêm qua thấy không thoải mái sao?" Nếu như êm đẹp, sao bỗng dưng Hoàng Thượng lại truyền ngự y?
Tiêu Ngư nắm đũa bạt gắp một bánh bao hoa mai, nhìn Nguyên ma ma một chút, nói: "Là có chút đau bụng, nhưng mà không có vấn đề gì lớn."
Hoàn toàn chính xác. Gần đây sức khỏe của Tiêu Ngư đã tổ lên rất nhiều, khẩu vị rất tốt, hẳn là không có việc gì. Nguyên ma ma nói: "Vậy cứ bắt mạch một chút."
Ân. Tiêu Ngư gật đầu.
Dùng một bát cháo gạo tẻ và một nửa đĩa bánh bao hoa mai, cuối cùng còn ăn thêm nửa cái bánh củ cải.
Lúc ra ngoài, hai ngự y đã chờ thật lâu. Hậu cung cchỉ có một vị chủ tử, tất nhiên là không ai dám lạnh nhạt. Chờ đến khi thấy được vị Hoàng Hậu trẻ đẹp, mới quỳ xuống hành lễ. Tiêu Ngư ngồi trên ghế bành, đầu tiên là Tôn thái y bước lên, giúp nàng bắt mạch.
Khăn lụa che lên cổ trắng ngần mảnh khảnh, ngự y nhẹ nhàng đặt tay lên trên khăn lụa, chăm chú bắt mạch. Một lát sau, lông mày cau lại.
Tiêu Ngư chỉ nói là bị chút bệnh của nữ nhi, cái này cũng không có gì đáng xấu hổ, thầy thuốc vốn nhân từ, vốn là giúp nàng điều dưỡng thân thể cho tốt hơn. Lúc này nàng cũng không câu nệ, nói thẳng: "Sức khỏe bổn cung có gì không ổn sao?" Lúc trước nàng hay nôn, nhưng mà sau khi uống mấy lần thuốc đã tốt hơn rất nhiều.
Ngự y cẩn thận nói: "Nương nương, có thể bỏ khăn lụa xuống được không, như thế mới xem mạch cho nương nương chuẩn xác được."
Lão ngự y đã gần sáu mươi tuổi, lại là ngự y, cũng không có gì câu nệ. Tiêu Ngư gật đầu, Nguyên ma ma đứng một bên bước đến, lấy khăn lụa trên tay Tiêu Ngư xuống.
Lần nữa bắt mạch.
Sau một lát, Tiêu Ngư mới hỏi: "Như thế nào?"
Vừa hạ triều, Tiết Chiến giữ lại những đại thần tâm phúc vào ngự thư phòng đàm luận chính vụ.
Hà Triều Ân đang đứng bên ngoài, dưới mái hiên đặt mấy bồn hoa hồng đỏ thắm, cánh hoa nở tầng tầng lớp lớp, che khuất luôn cả nhụy hoa. Gió nhẹ thổi, theo gió chập chờn. Hoạn thần trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, thần sắc giống như không phù hợp với hoàng cung, an tĩnh hài hòa.
Chờ đến khi thấy cung tì chạy đến, Hà Triều Ân mới nhìn sang. Nũ hài thường ngày chững chạc, hiện tại lại chạy rất gấp, dưới chân mang đôi giày song tú, thêu kim hoa, cũng không phải là đôi giày phổ thông không phải cung nhân nào cũng được mang.
Xuân Hiểu là nột nữ hài luôn làm việc rất ổn thỏa, không lỗ mãng như Xuân Trà, hiện tại lại chạy thật nhanh, tất nhiên Hà Triều Ân bước ra nghênh đón: "Xuân Hiểu cô nương."
"Hà công công." Ánh mắt Xuân Hiểu sáng rực, mặt mày sán lạn. Nàng nhanh chóng thi lễ, nóng nảy nói, "Hoàng Thượng còn bận sao? Nô tỳ có chuyện quan trọng muốn nói cho Hoàng Thượng."
Hà Triều Ân chậm rãi nói: "Hiện tại Hoàng Thượng đang nói chuyện với mấy vị đại thần, có chuyện gì, Xuân Hiểu cô nương có thể nói với ta."
Cũng được. Hắn là hoạn thần bên cạnh Hoàng Thượng, nói với hắn cũng giống nhau. Xuân Hiểu gật gật đầu, bởi vì vừa mới chạy nhanh, lúc này hít thở hơi phập phồng, chờ đến khi hít thở đều đặn, mới mỉm cười nói: "Vừa rồi hai vị ngự y chẩn mạch cho nương nương, nói nương nương có tin vui, tin này thật sự quá tốt..."
Khuôn mặt vốn bình tĩnh lại lay động trong nháy mắt, nhưng rất nhanh Hà Triều Ân đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Hắn nhìn Xuân Hiểu, nói: "Nếu là như vậy, tất nhiên phải chúc mừng nương nương."
Sau đó thật lâu, mấy vị đại nhân mặc quan phục màu đỏ từ bên trong đi ra. Hà Triều Ân đứng bên ngoài tấm bình phong bên trong trong ngự thư phòng. Sáng sớm ánh mặt trời nhẹ nhàng rơi trên người hắn, làm nổi bật dáng vẻ thon dài thẳng tắp như trúc, nhìn vào trông rất hư ảo. Tâm trạng có hơi hoảng hốt, mà cũng không dễ bị phát giác. Hắn kịp phản ứng, xoay người thi lễ với mấy vị đại nhân, sau đó chậm rãi thong dong đi vào bên trong.
Phía sau ngự án, là Đế Vương trẻ tuổi tài hùng vĩ lược. Hà Triều Ân chậm rãi bước lên, nói tin vui Xuân Hiểu vừa nói báo cho Đế Vương.
Tiết Chiến đang phê duyệt sổ con, tay bỗng nhiên lắc một cái, vạch một đường mực thật dài trên sổ con. Hắn lập tức nhìn về phía Hà Triều Ân, đôi mắt trừng lớn: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Hà Triều Ân mỉm cười lặp lại: "Vừa rồi Xuân Hiểu cô nương đến thông báo, sáng nay lúc nương nương xem mạch, ngự y bắt mạch, đã có thai hơn một tháng."
Hắn, Hoàng Hậu của hắn có thai!
Hắn đã làm cha!
Tiết Chiến thân thể cao lớn, lúc này con mắt trợn to, há mồm, giống như bị sét đánh. Hắn nắm chặt sổ con trong tay, hắn thành một đường trên tay hắn, vẫn chưa hết ngẩng người. Nàng mang thai, rõ ràng hắn với nàng vẫn còn đang nháo loạn, nàng còn nháo, nàng còn bị bệnh, đêm qua hắn còn đẩy nàng chơi xích đu, còn đẩy cao như vậy...
Cũng không ngồi yên được nữa, Tiết Chiến ném sổ con trong tay, sải bước đi, bước từng bước dài, vội vàng chạy ra ngoài.
Đế Vương thường ngày chững chạc nghiêm túc, trong cung người người e ngại. Hôm nay cung tỳ thái giám đang quét sân, lại thấy Đế Vương mặc long bào bước từng bước lớn. Vừa thả cây chổi trong tay, chuẩn bị xuống quỳ hành lễ, đã thấy bóng dáng mất hút nơi cuối hành lang, chỉ có vài miếng lá rụng, nhẹ nhàng rơi xuống.
Từ Ngự Thư Phòng, đến ngự hoa viên, lại đến Phượng Tảo Cung.
Tiết Chiến giống như thớt ngựa hoang mất cương, trực tiếp vọt vào.
Hoàng Thượng bỗng nhiên xuất hiện, cung tỳ hậu hạ bên trong Phượng Tảo Cung đều giật mình. Mà khi Tiết Chiến vội vàng bước vào, đã thấy Tiêu Ngư đứng ở của sổ.
Nàng mặc bộ cung trang tơ tằm Vân Nhạn, phía dưới là váy lụa thuê hoa mẫu đơn, vòng eo tinh tế, yểu điệu nhã nhặn, trong tay cầm kéo cắt tỉa chậu hoa, quay đầu nhìn hắn, con mắt sáng tỏ, lộ ra một chút kinh ngạc. Tiết Chiến đứng yên tại chỗ, thở hồng hộc, mồi hôi từ trên tráng chảy xuống dưới, dọc theo cằm của hắn rơi xuống, chui vào cổ áo. Mồ hôi rơi như mưa, cổ họng của hắn dồn dập nhấp nhô, hai bàn tay nhắm chặt, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó liếm liếm đôi môi khô ráo, mới nhỏ giọng, thử thăm dò mở miệng ra nói: "Vừa rồi... vừa rồi trẫm nghe nói, nghe nói...nàng có thai rồi?"
Tiêu Ngư chậm rãi cắm hoa vào trong bình, sau đó mới chậm rãi nhìn hắn. Mặt mày hiện lên ý cười, đôi mắt cong cong lóe lên ánh sáng, nhẹ nhàng nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nói câu: "Đúng vậy a."