THÌ RA CẬU ẤY THÍCH TÔI


Ngày hôm sau không biết bố cậu mượn ở đâu được chiếc xe thế nên đưa tôi tới trường.

Thi đợt hai rất thành công.

Lúc thi ra có một vị giáo sư tìm tới tôi, thầy ấy nói với tôi rằng kỳ nghỉ hè này phải chơi cho đã.

“Nếu như làm tốt thì khai giảng xong là em phải chuẩn bị vùi đầu ở phòng thí nghiệm rồi.


Hả?
Ý của thầy ấy là tôi rất có hi vọng ư?
Thầy ấy hài lòng gật đầu với tôi.

Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mọi nỗ lực hai năm của mình không hề lãng phí, tất cả đều xứng đáng.

Trên đường trở về bố mẹ Văn Tu vô cùng nhiệt tình muốn đi dạo đại học Tô Châu.

Tôi chỉ đành đi cùng bọn họ.

Đi tới một nơi nào đó đột nhiên bố cậu ấy dừng lại.

“Là đây đúng không?” Bố cậu ấy hỏi mẹ cậu ấy.

“Phải.

” Mẹ cậu ấy cho ông một ánh mắt.

Tôi đứng bên cạnh không hiểu ám hiệu của hai người họ.

“Viên Viên à, cháu có thể chụp cho bọn ta một bức ảnh được không?” Dì đưa máy ảnh cho tôi.

“Dạ, được ạ!” Tôi nhận lấy máy ảnh sau đó bắt đầu căn góc.

Chỉ là sao tôi cảm thấy nơi này quen vậy nhỉ?
“3,2,1.


” Tôi đếm xong liền ấn nút chụp ảnh.

Kết quả nhận ra đột nhiên chú lại quay đầu sang bên cạnh.

“Cháu xin lỗi chụp hỏng mất rồi, chúng ta chụp lại một tấm được không ạ?” Tôi cảm thấy có chút tự trách sao lại chụp thành thế này chứ.

“Để dì xem nào.

” Dì vui vẻ chạy qua xem ảnh, cũng may là tôi chưa xóa bức ảnh đi.

“Chính là như vậy, lão Văn ông tới xem này, giống y hệt luôn!” Dì vô cùng vui vẻ mà gọi chú tới xem.

Chú nhìn một cái hai mắt liền sáng bừng.

“Cùng chung một kiểu! nhưng mà trông tôi vẫn đẹp trai hơn con trai một chút.


“Ông làm gì đẹp trai bằng thằng bé chứ?” Dì không vui liếc chú một cái.

Tôi…
Trong đầu tôi đột nhiên rạch ra một đường.

Nếu như tôi nhớ không nhầm thì nơi này chính là nơi tôi và Văn Tu chụp ảnh cùng nhau.

Trong bức ảnh đó tôi mỉm cười nhìn vào máy ảnh còn cậu nghiêng đầu qua chăm chú nhìn vào sườn mặt của tôi với ánh mắt thâm tình.

Bức ảnh chú và dì chụp này giống y hệt…
“Hai người…” Tôi không biết nên mở miệng hỏi thế nào.

“Viên Viên à, chú và dì cảm thấy bức ảnh chụp chung hôm đó Văn Tu gửi cho cháu rất ấn tượng, thế nên chú dì cũng muốn chụp, cháu không để ý chứ.

” Dì mỉm cười hỏi tôi.

“Ảnh chụp chung ạ?”
Trong nháy mắt dì liền đưa điện thoại ra: “Tấm này này.


Không sai, chính là tấm này!
Dì ấy còn lấy để làm hình nền điện thoại nữa chứ.

Tôi ngại chết mất.

Tôi xong đời rồi.

“Cháu xem bức ảnh này đẹp thế cơ mà!” Dì hứng thú nói: “Ánh mắt của con trai mình thật tốt.


“Không đâu không đâu.

” Tôi ngượng ngùng đỏ mặt.

Sau đó chú và dì còn chụp rất nhiều ảnh ở trong trường.

Trông hai người thật ân ái, tôi vô cùng hâm mộ.

Buổi tối hai người dẫn tôi đi ăn sau đó cứ hễ gặp người là giới thiệu: “Đây là bạn gái của con trai tôi.


Tôi mở miệng định giải thích thế nhưng bọn họ không cho tôi cơ hội.


Lúc quay về khách sạn tôi gọi điện thoại cho Văn Tu hỏi cậu ấy rốt cuộc chuyện là thế nào.

“Bà ấy lấy bức ảnh đó làm hình nền điện thoại ư?” Cậu ấy đau đầu.

“Ừ.


“Tôi biết ngay hai người họ sẽ không chịu dừng lại mà.


“Hả?”
“Có lẽ bố mẹ tôi quá muốn tôi yêu đương thế nên, thật xin lỗi hai người có có hơi…”
“Không phải, tại sao cậu lại đưa ảnh cho hai người họ, thế nên chú dì vẫn tưởng tôi là…”
“Là gì?”
“Là bạn gái của cậu.


Đầu bên kia rơi vào yên lặng.

“Vậy cậu có đồng ý không?” Cậu ấy nhàn nhạt hỏi tôi
“…” Tôi nên nói gì đây.

Tôi nghĩ là tôi đồng ý.

Trước đây bận chuyện thi nghiên cứu sinh thế nên tôi sắp xếp kín thời gian của mình, kín tới nỗi tôi không còn có tâm tư mà suy nghĩ về chuyện này nữa.

Nhưng mà sau khi thi xong thì suy nghĩ này đột nhiên bạo phát khiến tôi không ngừng nhớ tới cậu ấy.

Nhưng tôi không dám liên lạc với cậu ấy, tôi nghĩ mình đã làm tổn thương cậu ấy rồi có lẽ cậu ấy sẽ không muốn để ý tới tôi nữa đâu.

“Đừng nói vội, ngày mai hãy nói đáp án cho tôi.


“Ngày mai á?”
“Ừ.


Sau khi cúp điện thoại tôi vẫn không hiểu ý cậu ấy là gì.

Thực ra tôi nghĩ rất lâu, tôi đã nghĩ xong từ lâu rồi, cậu ấy hỏi tôi là tôi sẽ nói đồng ý.

Nhưng mà đột nhiên cậu ấy lại không cho tôi nói thế nên tôi không biết phải làm sao cả.

Ngày hôm sau chú có việc ở đây thế nên hỏi tôi có thể về Thành Đô muộn một ngày được không

Tôi nói rằng tôi có thể về một mình nhưng chú ấy lại cứ nói việc mà con trai đã nhờ cậy thì bản thân phải làm tới nơi tới chốn.

Không còn cách nào khác tôi đành phải ở Thượng Hải một ngày nữa.

Dù sao thì khoảng thời gian này cũng rảnh rỗi thế nên tôi đi dạo trung tâm thương mại với dì.

Tâm hồn dì ấy vô cùng trẻ trung, tôi còn thấy ngại khi thử quần áo.

Tất cả đều là kiểu hoa nhí, kiểu dáng tươi trẻ.

“Viên Viên à lúc dì còn trẻ cũng cảm thấy mặc như vậy quá sặc sỡ, nhưng mà bây giờ già rồi lại thích mấy thứ đồ lòe loẹt này.


“Á, trông dì không già một chút nào đâu ý.

” Tôi không có tâng bốc tôi chỉ đang nói thật thôi.

“Thật sao?” Dì ngây thơ hỏi tôi.

“Vâng, thật ạ, thực ra cháu đã muốn nói như vậy lâu rồi chứ không có ý không tôn trọng dì đâu, lúc mà dì đứng cạnh cháu trông giống như chị gái của cháu vậy.


“Thật sao?” Dì hứng thú bừng bừng reo lên.

Tôi hơi hoang mang.

Hình như dì ấy rất dễ hưng phấn thì phải.

“Viên Viên à, cháu đang ở độ tuổi thanh xuân cũng không cần phải ăn mặc đẹp lắm đâu, tuổi thanh xuân của cháu chính là thứ trang phục đẹp nhất rồi, cháu phải tin dì!” Mặc dù dì ấy nói thế này nhưng mà vẫn mua rất nhiều đồ cho tôi.

Ví dụ như kẹp tóc, kính râm, mũ lưỡi trai, khuyên tai…
Những thứ này không đắt thế nên tôi không có lí do nào để từ chối cả.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi