THÌ RA LÀ KHUYỂN

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: LIÊN

-o0o-

Một nhà Cullen cứ thế, ngoại trừ Armand thường xuyên doạ Edward chạy mất dép ra, thì mọi thứ đều rất bình yên.

Hôm nay lại là một ngày đi săn của Cullen, cái khác duy nhất là, một tên chay mặn đều ăn được Armand. Khẩu vị nhà Cullen mỗi người mỗi khác, Carlisle thích máu của động vật ăn cỏ, mà Edward lại thích động vật ăn thịt hung hãn hơn. Đương nhiên, Armand cái gì cũng thích!

Sau khi chọn xong con mồi thì cả nhà bắt đầu tách ra hành động, Sesshoumaru hiển nhiên ở cạnh Carlisle, hắn thích khoảng thời gian săn bắn bên cạnh Carlisle. Đương nhiên, yêu lực ổn định hơn thì càng tốt.

Carlisle trong lúc đi săn khác thường ngày rất nhiều, ngày thường hầu như lúc nào y cũng treo nụ cười trên mặt, hơi thở lại dịu dàng. Mà khi đuổi theo con mồi loại toát ra hơi thở xâm lược sắc bén, loại bất đồng này làm Sesshoumaru kích động, có loại cảm giác kỳ phùng địch thủ!

Trong rừng, một đàn linh dương nhỏ bị rượt chạy tứ tung, Carlisle theo sát một con, tốc độ cực nhanh. Đương nhiên, Sesshomaru đệ nhất yêu giới cũng không thua kém, hai người bắt đầu một cuộc rượt đuổi không quan tâm thắng bại nơi rừng sâu.

Kể từ khi Sesshoumaru đến cái thế giới này, ma lực trong người hắn lúc có lúc không, yêu văn trên trán và màu tóc chính là biểu hiện rõ ràng nhất.

Kể từ cái lần sử dụng yêu lực kia, hắn cũng không có dùng qua lần nào nữa, cho nên yêu lực trong cơ thể có thể nói là căng tràn. Lúc mới đến, yêu lực của hắn khôi phục rất nhanh, nhưng bởi vì hạn chế của nó đối với người đến từ bên ngoài, nên yêu lực càng ngày hạn chế càng mạnh, sau khi sử dụng khôi phục khá lâu.

Carlisle lúc này đã bắt được con mồi của mình, quay đầu phát hiện Sesshoumaru vốn đang đuổi theo mình lại ngẩn ra nhìn mái tóc của hắn. Mái tóc bạc trắng chói mắt, được ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên, loang lổ những đốm sáng khiến Sesshoumaru tựa như một tinh linh.

Carlisle chậm rãi, cẩn thận đến gần, cứ như sợ phá hỏng cảnh đẹp này. Y chỉ cần nghĩ đến việc con người ưu tú xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn này thuộc về mình, tim liền nhũn ra, cơ thể như được tình yêu rót đầy.

Cảnh giác ngẩng đầu, tính lực của khuyển bình thường đã rất nhạy, đừng nói đến một đại yêu. Nhưng khi Sesshoumaru phát hiện người đến là Carlisle, ánh mắt sắc bén liền dịu đi, quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước kể từ đêm hôm ấy, hắn cũng đã gom Carlisle vào danh sách vật sở hữu của bản thân. Thái độ đối xử với người nhà hiển nhiên phải ấm áp như xuân về chứ.

"Da của quỷ hút máu đều thế này sao?" Nhìn làn da sáng lóng lánh như thuỷ tinh đo được ánh mặt trời chiếu lên của Carlisle. Sesshoumaru vừa chọt chọt xương quai xanh lộ ra khỏi cổ áo của y vừa hỏi.

Không vội trả lời, Carlisle nắm tay Sesshoumaru, kéo hắn đến một nơi càng nhiều ánh sáng mặt trời hơn nữa, lưu loát cởi hết cúc của áo sơ mi, lộ ra cơ thể cơ bắp cân xứng của mình. Ánh mặt trời càng tiếp xúc với da y nhiều hơn, khiến nó còn sặc sỡ loá mắt hơn nữa.

Nhìn hành vi ngu đần hiếm hoi của người yêu, Sesshoumaru không ngăn lại, câm nín nhìn nụ cười xán lạn cầu khen của Carlisle, quay đầu rời đi.

Mà cái người vốn đang muốn khoe body, khiến Sesshomaru yêu mình hơn, thì toàn thân cứng ngắc, vì sao mọi thứ lại không giống kịch bản thế hả, ai nói phô bày cơ thể có thể thúc đẩy tình cảm! Thằng nào phán chọn đúng thời điểm khoe body có thể khiến người yêu hiểu mình hơn và chủ động hơn! Người bị phản ứng của người yêu không giống sách nói vội vàng cài khuy áo đuổi theo Sesshoumaru. Oán hận nghĩ thầm "Về nhà nhất định phải ném cuốn sách kia đi, cái tác giả gì đấy, đúng là đồ lừa đảo!"

Đến tận khi hai người đi xa rồi, lùm cây cách đó không xa mới run run, Edward biểu cảm vi diệu chui ra. Khóe miệng cậu còn dính máu, cánh tay cầm thức ăn đã chết, trái tim từng miếng từng miếng một rụng đầy đấy, trước giờ chưa thấy cái mặt này của Carlisle bao giờ, quả là yêu vào thì cái dốt lòi ra mà.

Cậu vừa rồi đang uống máu con mồi, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Sesshoumaru và Carlisle mới trốn đi, không ngờ lại thấy được một màn như vậy, không ngờ Carlisle vã đến thế!

Cảm thấy mình đã bị Carlisle đả kích đủ nhiều, Edward đáng thương xử lí xác con mồi rồi mới chậm rì rì đi về nhà, không biết vì sao lại nghĩ đến Armand không thấy đâu hết, cũng chẳng biết anh ta cuối cùng muốn làm gì.

Nhưng có vài người ta không nên nhắc, vì nhắc một cái là xuất hiện, Armand chính là thể loại người đấy đấy, Edward vừa nghĩ đến anh xong anh liền xuất hiện, linh vô cùng!

"Lần sau có thể đừng nhào ra từ sau lưng tôi được không, đều là quỷ hút máu, tôi không tin anh không biết tôi đã sớm phát hiện anh!" Edward bị vỗ vai bất đắc dĩ nói. Armand lần nào cũng chơi cái trò chẳng vui gì cả ngày, ấu trĩ ghê gớm!

"Cậu không phối hợp với tôi, không vui!" Armand bĩu môi với Edward không thú vị chút nào kia, lần nào cũng bị vạch trần, không đáng yêu chút nào hết!

"Ồ, khoé miệng cậu dính máu kìa, tôi lau dùm cho." Tròng mắt xoay xoay như nghĩ đến gì đó, Armand giữ chặt tay Edward lại.

Không biết anh ta lại muốn phá phách gì, trông có vẻ ốm yếu thế thôi, nhưng tay bị anh ta nắm có vùng cách mấy cũng không vùng ra được, Edward vung qua vung lại, Armand nói gì cũng chẳng thèm để ý, thẳng đến khi cậu bị một nụ hôn chặn miệng.

Bị một người còn đang bận váy, thấp hơn mình chặn miệng, nội tâm Edward muốn bay luôn rồi, hiện thực tàn khốc làm cậu quên mất mình đang bị cưỡng hôn, lực chú ý lại chuyển dời đến cái chênh lệch chiều cao và sức mạnh kia.

Không thấy được phản ứng mình mong muốn, Armand rời khỏi đôi môi mát lạnh sau khi liếm sạch vết máu nơi khoé miệng Edward, gật gật đầu nếm thử chút dư vị đọng lại, vị không tệ!

Edward cảm nhận được miệng mình bị thứ gì đó âm ấm liếm qua, trong lòng như hiện lên cái gì, đến tận khi nhìn đến Armand cứ mặt trời lên cao là chui vào bóng tối đi mới phát hiện chi tiết luôn bị mình xem nhẹ.

Armand chưa từng ra khỏi nhà vào mấy ngày trời nắng to, tuy rằng bọn họ cũng tránh ánh nắng mặt trời, nhưng chỉ cần không có con người thì bọn họ cũng chả thèm care ánh mặt trời, nhưng mà màn cửa trong phòng Armand lúc nào cũng được kéo lại.

Còn có nhiệt độ cơ thể của Armand, tuy rằng không cao như con người, nhưng vẫn cao hơn nhiều so với bọn họ, kể từ khi tiếp xúc đến giờ toàn là Armand để ý đến cậu, thẳng đến vừa rồi cậu mới chú ý rằng anh ta không có nhiệt độ thuộc về quỷ hút máu!

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Armand, mắt đỏ, lôi môi anh ta lên, cũng có răng nanh của ma cà rồng, như vậy cuối cùng là khác nhau chỗ nào chứ! Edward ôm tay tập trung suy nghĩ.

Armand chờ Edward xù lông chờ nữa ngày cũng không thấy, thay vào đó lại chờ được màn sờ mó của cậu, sờ thì cũng thôi đi, vấn đề là sớ xong lại phát ngốc tiếp, trai trẻ, cậu rốt cuộc có ý thức được rằng mình mới bị cưỡng hôn không vậy hả!

HẾT CHƯƠNG 17

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi