THÌ RA LÀ KHUYỂN

EDITOR: YUE

BETA: MATCHA

- o0o-

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào phòng ngủ. Trải qua vài giờ được nước mưa cọ rửa, cảm giác cả trời đất đều được sạch sẽ. Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, đương nhiên, với quỷ hút máu mà nói, ánh mặt trời đại biểu nguy cơ bọn họ bại lộ càng nhiều. Vì lý này, Carlisle hiếm có một ngày không đi làm.

Kéo màn lại, ngăn cản ánh mặt trời quấy rầy mộng đẹp của người còn đang ngủ đến ung dung điềm tĩnh trên giường kia. Carlisle ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Sesshomaru. Haiz! Nếu không nhìn lầm, chân tóc hình như chuyển thành màu bạc, lúc trước từ màu bạc biến thành màu đen, giờ lại biến lại sao? Nhưng mà, Sesshomaru để tóc bạc chính là đẹp đến phi phàm, sẽ không bị người khác cướp đi chứ?

Carlisle nhìn đến mê mẩn, khoảng cách giữa hai người càng ngắn, cho đến khi chỉ cách nửa bàn tay thì Sesshomaru mở mắt. Vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt hắn vẫn còn mông lung, phản ứng chậm chạp, phá lệ trông có chút đáng yêu, Carlisle không khống chế được vươn tay nhéo nhéo mặt Sesshomaru, cười lớn.

Sesshomaru lúc này mới tỉnh táo lại, đẩy Carlisle ra, hắn đen mặt nhìn quần áo trên người không còn giống như trước khi hôn mê. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai bị người khác thay quần áo cho. Cảm giác không có ý thức tùy người sắp xếp này thật khó chịu.

Nhìn phản ứng của Sesshomaru, Carlisle không nể mặt mà cười, thật đáng yêu, muốn nhéo một chút, nhưng mà hắn sẽ tức giận mất, thật chờ mong một người lãnh đạm như hắn xù lông. Thật muốn thử một lần! Nhưng mà, thân thể hắn vừa tốt lên, vẫn là thôi đi, về sau còn nhiều cơ hội.

"Sesshomaru? Cậu vẫn luôn nhìn quần áo của mình, có vấn đề gì sao?" Carlisle nén cười hỏi.

"Không có gì." Sesshomaru trả lời, rõ ràng giận nhưng không làm được gì.

"Cánh tay cậu hiện tại còn đau không? Thuận tiện có thể cho ta biết vì sao lại bị thương chứ?" Carlisle thu lại nụ cười, đổi chủ đề sang cánh tay, nghiêm túc hỏi.

"Không có gì, vết thương cũ năm xưa mà thôi." Sesshomaru nhìn cánh tay trái đã từng bị chặt đứt, rồi lại được nối lại, ngữ khí tràn đầy không để ý.

Carlisle cảm giác, toàn bộ sức lực của mình đều là đánh vào bông. Đối mặt với Sesshomaru luôn lãnh đạm thờ ơ, Carlisle cảm thấy vô lực, "Không có ciệc gì thì tốt, đi ăn cơm thôi, đã lâu như vậy, cậu hẳn là đói bụng." Nếu Sesshomaru không muốn nhắc đến đề tài này, Carlisle cũng không tiếp tục, phỏng chừng hắn đã đói, vẫn là đi ăn cơm thôi.

"Được, cảm ơn." Đây là lần đầu tiên Sesshomaru nói lời cảm ơn với nhân loại, tuy muốn nói một cách tự nhiên, nhưng vẫn không khỏi lúng túng.

Carlisle ngạc nhiên quay đầu nhìn Sesshomaru, không nghĩ tới người kiêu ngạo như hắn cũng nói ra lời cảm ơn. Nếu để Sesshomaru biết được ý nghĩ của y, nhất định đổi lại được một tiếng cười lạnh, bổn điện hạ là yêu quái không hiểu lễ nghĩa như vậy sao?

Tầng dưới, Edward nhìn một bàn đồ ăn sáng phong phú trước mắt, thật oán niệm. Là một quỷ hút máu không cần ăn cái gì, mỗi ngày lại phải đối mặt với nhiều đồ ăn không thể ăn, lại còn muốn giả bộ ăn thật sự rất đau khổ, mỗi ngày như vậy, quỷ hút mãu cũng sẽ chết có được không, có thể không ăn không? Hắn nhìn Carlisle, ánh mắt mang theo khẩn cầu, lại bị làm lơ. Carlisle đã đem toàn bộ thể xác và tinh thần treo ở trên người Sesshomaru, mà chính hắn, trong nhà này, càng ngày càng không có địa vị.

"Cơm xong, ta muốn đi dạo, cảnh sắc xung quanh không tồi." Sesshomaru buông dao nĩa, lau miệng nói. Yêu lực biến mất lúc trước hình như khôi phục một chút, hắn muốn tìm nơi nào đó thử một chút, rừng rậm nguyên sinh cách đây không xa chính là một nơi cực kỳ phù hợp.

"Được, đi dạo cũng tốt, nhưng ngươi phải cẩn thận, bên trong rừng rậm có dã thú." Vừa lúc Carlisle cảm thấy Sesshomaru cần ra ngoài hít thở không khí, thừa dịp thời tiết sáng sủa, vì thế dứt khoát đồng ý, khiến cho Sesshomaru có chút không quen. Tất nhiên, còn có nguyên nhân khác, quỷ hút máu cần phải ăn 'cơm', không thể để Sesshomaru phát hiện được.

Rừng rậm nguyên sinh phía tây thị trấn Forks thuộc khu bảo tồn Ấn Độ, con người nơi đó sinh sống dựa theo hình thức bộ lạc nguyên thủy, tù trưởng thế hệ thanh niên này là Paul, chiến binh cường tráng nhất, cũng là người thông minh nhất tộc. Đây là một bộ lạc người sói phồn vinh, tương truyền, huyết mạch truyền thừa có thể khiến họ giống như tổ tiên sở hữu năng lực, nhưng đến nay vẫn chưa từng có người may mắn thức tỉnh huyết mạch.

Sesshomaru đi vào rừng, cảm nhận yêu lực ít ỏi trong cơ thể, yêu lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ánh sáng như ẩn như hiện trên đầu ngón tay. Đến bây giờ, Sesshomaru vẫn không biết yêu lực vì sao lại biến mất. Nhưng hắn âm thầm suy đoán, có lẽ là do quy luật thế giới này hạn chế. Nhưng mà thế giới này cũng không hòa bình yên vui, vẫn có một số ít dị loại, những sinh vật bóng tối, ví dụ như Carlisle và Edward. Hừ, đừng tưởng hắn không biết bọn họ đi săn thú, nếu không làm sao dễ dàng để hắn đi như vậy, nam nhân kia dài dòng y hệt ông lão Myoga.

Đi trên đường rừng nhỏ hẹp, thỉnh thoảng một vài động vật nhỏ tò mò ló đầu ra nhìn. Có lẽ là do Sesshomaru lộ ra yêu khí, quấy nhiễu động vật, khiến chúng bỏ chạy, một số ít còn sợ hãi hơi thở đại yêu đến nỗi nằm rạp trên mặt đất. Sesshomaru cúi đầu nhìn lũ động vật, không có hành động cũng không thân cận chúng nó, trong mắt như cũ đạm bạc, mái tóc đen dài rũ sau lưng, quần áo đơn giản nhưng mặc trên người hắn lại có một loại hương vị độc đáo.

Sau cây cổ thụ, Billy lén nhìn người trông như tinh linh trong rừng, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, chiếu trên mặt, trên cơ thể hắn, nhất thời xem đến ngây người, cho đến khi Sesshomaru đã đứng ngay trước mặt cậu mới phản ứng lại, mặt ngay lập tức đỏ lên.

Sesshomaru nhìn đứa trẻ loài người da đen thui trước mắt, rất kinh ngạc. Quả nhiên, thời đại này, việc lạ gì cũng có thể.

"Ngươi... ngươi là tinh linh sao?" Billy chỉ ngón tay về phía Sesshomaru, ngượng ngùng hỏi, ngữ khí tràn đầy kinh ngạc và cảm thán.

"Tinh linh?" Sesshomaru nhíu mày, đó là yêu quái gì, đến nơi này, chẳng những chủng loại yêu quái tăng rất nhiều, mà tên cũng trở nên kỳ quái. Là yêu quái không lo tăng trưởng yêu lực, đi sửa cái tên hoa lệ như vậy, lại còn để nhân loại phát hiện ra, đúng là phế vật!

Billy còn không biết sự ngưỡng mộ của mình lại bị người kia hiểu nhầm thành xúc phạm, vẵn còn nháy mắt lấp lánh đầy mộng mơ nhìn Sesshomaru.

Không muốn tốn thời gian ở nơi này, Sesshomaru xoay người định rời đi. Đùi tự nhiên lại cảm nhận đến sức nặng, cúi đầu nhìn, quả nhiên, Billy bám chặt lấy đùi hắn như gấu Koala. Là một đại yêu quái cường đại, Sesshomaru có thói quen sạch sẽ, người cùng hắn thân cận, nửa bàn tay đã có thể đếm hết. Nếu là trước kia, hắn đã đem người xắt thành lát, thật vô nghĩa khi nhận ra điều này.

Kế hoạch lúc đầu bị phá hỏng, Sesshomaru bất lực. Sau khi yêu lực biến mất, một đứa trẻ hắn cũng không thể làm gì, xem ra cần phải nghĩ cách khôi phục yêu lực. Nhưng, Sesshomaru không biết, điều này không liên quan đến yêu lực, mà do tim hắn, so với trước kia đã trở nên yếu mềm.

"Nhóc con, nhà ngươi ở đâu?" Sesshomaru nhìn đứa nhóc liều mạng bám chặt lấy chân mình, hỏi. Yêu khí trong cơ thể đột nhiên tăng nhanh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn cần mau chóng tìm một nơi, nếu không...

"Tinh linh muốn cùng ta về nhà sao? Nhà ta cách đây không xa, đi thẳng theo đường nhỏ này, gặp ngã rẽ thì quẹo trái, rồi băng qua sông, xuyên qua rừng, lại qua một con mương là đến." Billy duy trì ánh mắt lấp lánh, bla bla nói một hồi.

"... Dẫn đường." Sesshomaru nhịn xuống dục vọng đem nhóc con dài dòng này đánh một trận tơi bời, nghĩ thầm, đáng nhẽ hôm nay nên nghe Carlisle không ra ngoài.

HẾT CHƯƠNG 3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi