THIÊN ĐƯỜNG KINH KHỦNG (KINH HÃI THIÊN ĐƯỜNG)

Kịch bản tiếp theo dường như có liên quan trực tiếp tới truyện ngắn [Trò chơi nguy hiểm nhất] của Khang Nại Nhĩ chứ không phải trùng hợp.

"Chào mừng đến với Thiên Đường Kinh Khủng." Một giọng nam trầm thấp nói.

[Hoàn tất tiến vào kịch bản, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn đoàn đội ]

Hình thức có cung cấp giới thiệu tóm tắt kịch bản và có tỷ lệ xuất hiện chi nhánh hoặc 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 và thế giới quan đặc biệt]

[Ban thưởng qua cửa: nếu qua cửa thì lúc tổng kết ban thưởng có thể nhận được 50% điểm kinh nghiệm]

[Sắp chiếu giới thiệu tóm tắt kịch bản, sau khi chiếu xong trò chơi sẽ lập tức bắt đầu]

Đoạn đầu GC đã bắt đầu, ánh sáng trong màn hình rất yếu, hơn nữa màn ảnh hơi có chút lay động phập phồng, có thể nghe được âm thanh nước chảy cùng động cơ, điều này nói rõ rất có thể hiện tại đang ở trên một con thuyền.

Lời hệ thống giọng nói đúng hạn mà tới: Trong buổi tối nóng ẩm  miền nhiệt đới, ngươi đang ngồi trên một chiếc du thuyền bao phủ bởi bóng tối ấm áp.

[Ngươi là một tay thợ săn chuyên nghiệp, độ nhạy cảm của ngươi có thể vượt qua bóng đêm, thấy được hướng bên phải mạn thuyền có một hòn đảo tồn tại.

Thuyền trưởng nói cho ngươi biết, từ một cái bản đồ đường biển cũ, nơi này được xưng là "Bẫy Thuyền". Các thuỷ thủ đã đặt cho nó cái tên đầy ám hiệu này bởi vì bọn họ đối chỗ đó quá sợ hãi, thậm chí đã đến mức mê tín.]

[Một vị thuyền viên mê tín có khi có thể lây cho cả thuyền người, một thuyền có thuyền viên tâm tình lo sợ thì có nghĩa là sẽ có sự cố.]

[Thuyền của ngươi chìm nghỉm, ngươi ra sức hướng cái hòn đảo nhỏ trong bóng tối kia mà bơi, ngươi ở trong biển rộng như một chiếc thuyền đơn chiếc bất lực nhưng vẫn đem hết toàn lực mà trèo lên bờ Thạch Hải phủ kín đá.

Ngươi từ trong dòng nước cố gắng thoát thân ra, vách đá cao thấp không đều xuất hiện trong bóng đêm, ngươi từng bước một cố gắng bò trên lên, chà rách da tay, cơ hồ dùng hết một tia khí lực cuối cùng, cuối cùng thở hồng hộc trèo lên một khối đất bằng trên đỉnh  vách đá. Cánh rừng dày đặc một mực lan đến biên giới vách đá, ngươi phông còn sức đi tiếp, chỉ đành bổ nhào ngã xuống đất, ngủ thật say. ]

[Khi ngươi mở mắt ra, vị trí mặt trời cho thấy thời gian lúc này đã là buổi chiều. Trên mặt đất vùng biên giới cánh rừng chỗ ngươi đang đứng có dấu chân người, ngươi đuổi theo tung tích này, xuyên qua cánh rừng đi vào trung tâm đảo, trên vách đá dựng đứng, trước mặt là một tòa thành. ]

[Lúc này, màn đêm đã lần nữa bao phủ mặt biển và cánh rừng. ]

Nghe xong đoạn miêu tả này, các người chơi liền tính chính thức tiến vào kịch bản.

Năm tên người chơi đứng dưới tòa thành phủ đá, mặt trăng sáng rõ, tại dưới gò đất này không cần thiết bị chiếu sáng cũng có thể thấy tương đối rõ.

Tự Vũ liền đứng ở bên cạnh Phong Bất Giác, trang phục của nàng đã đổi thành một cái áo vải màu đen bó sát người, bên dưới là một cái quần màu đen, hai bên quần dài có mấy cái túi tiền trông rất thực dụng, áo không tay nhẹ nhàng, có thể để nàng vung tay càng thêm tự nhiên, trên tay phải còn mang bao tay da màu đen thuộc nhưng tay trái không có. Tay phải là tay nàng cầm kiếm, xem ra đây cũng là cố ý.

Tuy từ cái quần kia không thể thấy đường cong của chân nhưng khi Phong Bất Giác nhìn gần thì thấy dáng người Tự Vũ tuyệt đối là có lồi có lõm, vòng eo nhỏ nhắn có thể dễ dàng ôm cùng phía trên cao ngất của nàng hình thành đối lập rõ ràng khiến con người ta phải suy tư. Bất quá trong Game Online, ngoại hình người chơi nữ hơn phân nửa đều là như vậy. Tự Vũ lại còn cố ý đem vẻ ngoài tu chỉnh nên cũng không gây chú ý lắm.

Trong ba vị đồng đội còn lại còn có một người chơi nữ, nick name là [Tài Bất Phạ Ni], danh hiệu vậy mà lại là [Đóa Miêu Miêu]. Nàng đang mặc một bộ trường bào màu lam nhạt thời Trung Cổ mang phong cách pháp sư, vạt áo trường bào dài tới đầu gối, chân mang tất chân dài màu trắng. Bởi vì trò chơi không cho phép mặc váy, dưới trường bào của nàng mặc quần len ngắn, vừa vặn có thể lộ ra đùi.

Nhìn vẻ ngoài, Bất Phạ Mỹ Mi khoảng mười tám mười chín tuổi, lông ngài mắt to, đôi môi nhỏ nhắn da trắng như tuyết, còn chưa nói tới dáng người. Dù sao trong hiện thực chỉ cần là nữ tương đối gầy, không quá mức xấu thì trong thế giới này mỗi người đều có thể thành nữ thần.

Bất quá cái nick name yếu đuối, danh hiệu yếu đuối, tạo hình yếu đuối này khiến cho Phong Bất Giác ẩn ẩn cảm thấy mình có xu thế bị hãm hại...

Hai gã người chơi nam còn lại trông tám phần là cùng một chỗ đến, hai người đều cấp 15, một người tên là [Nhất Kiếm Khuynh Thành], danh hiệu cũng là [Thái Điểu Kiếm Khách], người còn lại gọi là [Nhất Đao Khuynh Thành], danh hiệu cũng là [Sơ Nhập Đao Môn]. Hai người đều mang bộ dáng hơn hai mươi tuổi, chẳng những nick name tương tự, hơn nữa trang phục thống nhất, đều là một thân áo xanh vải bào, cả kiểu tóc cũng đều là tóc dài tán loạn xõa phía sau cổ, nghiễm nhiên mang một cỗ khí thế hành tẩu giang hồ.

Điều này không khỏi làm Phong Bất Giác nhớ tới lúc gặp được Phan Phượng cùng Hoa Hùng, hai con hàng  đó mang phong cách so với hai vị trước mắt không sai biệt lắm, chỉ sợ bọn họ đều tính trẻ con xác định trước mục tiêu trò chơi từ nay về sau...

Bi kịch loại người chơi trên thường gặp phải nhất chính là nếu như hướng bọn họ phát triển trong tương lai lệch khỏi mục tiêu nguyên bản, ví dụ như trải qua một thời gian ngắn chơi trò chơi chợt phát hiện bản thân thích hợp với lĩnh vực khác hơn, cuối cùng thành nhân vật sở trường xạ kích hoặc chữa bệnh, khi đó nick name liền trở nên hơi chút không ổn.

Trong năm người này, đẳng cấp của Phong Bất Giác cùng Tự Vũ vẫn thua một bậc, nhưng danh hiệu của bọn hắn [Lãnh huyết bạo đầu cuồng] cùng [Vô tình trảm thủ giả]  có vẻ thập phần chói mắt.

Tự Vũ còn dễ nói, bằng loại ánh mắt sát thủ bình thường của nàng cùng với khí thế bức người ngàn dặm cũng không tính là quá khó hiểu, người xa lạ sẽ lập tức đưa ra một cái kết luận: cô nàng này nhất định trong hiện thực vô cùng xấu cho nên năng lực chiến đấu trong trò chơi vô cùng hung tàn.

Nhưng bộ dạng Phong Bất Giác thấy thế nào cũng có vẻ không mạnh. Ba người kia khi thấy hắn nội tâm đều muốn nói: không tính chuyện người này nghĩ mình đẹp trai mà không đổi bề ngoài, chơi trò chơi vậy mà ngay cả ngoại hình cũng không sửa, hơn mười cấp cũng không mua lấy một hai kiện trang phục phù hợp tăng thuộc thuộc tính, tạo hình bình thường, dáng người trông cũng có chút đơn bạc, nick name không giải thích được... Người trông "tùy tiện" như vậy nhưng lại có một cái danh hiệu có vẻ mạnh nhất... Chẳng lẽ thằng này thâm tàng bất khả lộ? Hay là trong hiện thực là loại biến thái gì đó?

Năm người một nhóm nói chuyện hỏi thăm, một nhóm thì quan sát, suy đoán thực lực đối phương như thế nào.

Không được mấy câu, Bất Phạ Mỹ Mi liền trừng to mắt, chỉ vào huy chương trên tay hai người Nhất Đao cùng Nhất Kiếm kia nói: "Oa! Nguyên lai các ngươi là thành viên  xã đoàn "Giang hồ"  nổi tiếng kia a!"

"Ha ha... Đúng vậy a, kỳ thật cũng không có gì đáng tự hào." Nhất Kiếm trả lời, nhưng trên mặt hắn lại đầy vẻ tự hào".

Phong Bất Giác mắt nhìn huy chương bọn họ, đó là hình  một đóa Bạch Vân, trên đó ghi hai chữ "Giang Hồ", đây hẳn cũng là một cái xã đoàn mang tính phòng công tác. Phong Bất Giác nhớ rất rõ ràng, tại xã đoàn tổng hợp lại thực lực cùng chiến lực trên Bài Hành Bảng, giang hồ đều chiếm có một chỗ nhỏ nhoi, tổng hợp lại thực lực xếp hạng thứ mười bảy vị, chiến lực thì là thứ mười một.

Bất quá Phong Bất Giác đoán hai người này rất có thể cũng không phải game thủ chuyên nghiệp từ phòng công tác mà là người chơi bình thường tuyển bởi xã đoàn muốn khuếch trương quy mô lớn.

Nếu bọn họ là nhân viên trong phòng làm việc, hiện tại sẽ không chỉ mới có cấp mười lăm thấp như vậy. Mà nếu bọn họ là nhân thủ phòng công tác tới giai đoạn Open Beta mới đầu nhập trò chơi, dưới tình huống có vết xe đổ cùng trang bị duy trì, danh hiệu sẽ không đến mức gân gà như vậy. (Gân gà: có cũng đc mà k có k sao)

Ngược lại cái danh hiệu 【Đóa Miêu Miêu】kia của Bất Phạ Mỹ Mi lại khiến cho Phong Bất Giác đem lòng nghi ngờ rằng xã đoàn "Giang hồ" trên hai bảng đều xếp hạng ngoài top mười. Người chơi bình thường khi xem những bảng thông báo này có thể nhớ năm sáu cái tên cũng không tệ rồi, đại đa số người chỉ có ấn tượng với top 3.

Cho nên hành động của nàng có ba cách giải thích...

Thứ nhất, nàng là game thủ chuyên nghiệp. Thứ hai, nàng có trí nhớ rất tốt. Thứ ba, nàng căn bản không biết giang hồ có ở trên hai bảng danh sách không, tới một phút trước nàng đến nghe cũng chưa từng nghe qua giang hồ là cái quái gì, nhưng sau khi nàng thấy huy chương xã đoàn của hai người kia liền cố ý giả bộ mang bộ dạng như rất sùng bái, nói ra lời nói nhảm lập lờ nước đôi "rất nổi tiếng" như thế này.

Những suy nghĩ này trong đầu Phong Bất Giác rất nhanh hiện lên, kết hợp với danh hiệu "Đóa Miêu Miêu", Phong Bất Giác chỉ dùng ba giây liền đưa ra một cái kết luận. Hắn lập tức tiến đến bên tai Tự Vũ, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói ra: "Một khi có cơ hội, chúng ta liền cùng ba người bọn hắn tách ra hành động." Thực tế hắn muốn tránh đi "Tài Bất Phạ Ni" kia.

Tự Vũ liếc nhìn Phong Bất Giác, nàng không hỏi lý do, chỉ lựa chọn vô điều kiện tin tưởng đối phương: "Tốt." Nàng thấp giọng trả lời. Đối thoại hai người biểu lộ đều phi thường tự nhiên, cả môi cũng cơ hồ không nhúc nhích qua, mặt khác ba người kia căn bản không có chú ý tới bọn họ bên này.

Vài phút tiếp theo, nàng kia dùng vẻ mặt thần sắc sùng bái nhìn hai vị thành viên xã đoàn kia nói không ít lời dễ nghe, Nhất Đao cùng Nhất Kiếm rất nhanh cũng có chút lâng lâng. Kỳ thật bọn họ sáng hôm nay vừa mới gia nhập xã đoàn, cũng không phải thành viên thuộc phòng làm việc giang hồ, có thể nói chỉ là tiểu nhân vật phần lớn ở tầng dưới chót xã đoàn a. Nhưng trải qua thổi phồng của mỹ nữ như vậy, độ tự tin của hai người thật đúng là đi lên, trong nội tâm đều nghĩ: vì sao phải tự so sánh với các đại lão trong xã đoàn, người ta là chức nghiệp. Bất quá nếu so với vị nam đồng bào tên gọi điên khùng chưa phát giác ra kia một chút thì ta rất mạnh nha, hắn ngay cả trang phục cũng mua không nổi, đó là thảm như thế nào ah, khó trách không có xã đoàn nào muốn hắn.

Nhân tâm chính là vi diệu như vậy đấy. Bên trong tiểu quần thể, nhất là khi có lực hấp dẫn của người khác phái ở trước mặt, nhân loại nói chung sẽ bản năng đi tìm một hoặc tất cả phương diện so với bản thân yếu hơn của người khác, trong lòng tiến hành so sánh, tìm kiếm một phần cảm giác phảng phất về sự ưu việt này nọ. Kỳ thật đây chẳng qua là một loại cảm giác an toàn, phát ra nhằm an ủi bản thân. Cũng giống như tự nói với mình... ít nhất ta không phải kẻ kém cỏi nhất.

Mấy phút sau, NPC đầu tiên xuất hiện, công khai cho các người chơi thấy thời gian chuẩn bị đã hết. Kế tiếp, nội dung vở kịch liền sắp bắt đầu.

Âm thanh rầm rầm vang lên, đại môn tòa thành bị mở ra, sau cánh cửa lộ ra một tia sáng có vẻ như thập phần chói mắt. Một người đàn ông cao to mặc giáp cầm thương chậm rãi đi tới.

Đại hán này có dáng người khôi ngô, râu đen dài đến eo, hình tượng cực kỳ mạnh mẽ làm cho người khác có ấn tượng sâu sắc.

Cộng thêm vũ khí cầm trong tay hắn, đây mới chính là lý do khiến tất cả mọi người đề phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi