THIÊN DUYÊN ĐỊNH THIÊN NIÊN


Mãi nghĩ, bất tri bất giác đã sắp hừng đông. Rồi thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi Ngôn Thương Du thức dậy thì mặt trời đã lên ba sào.

"Dậy rồi à tiểu Ngôn ? Đến đây ăn chút cháo đi, tranh thủ ăn lúc vẫn còn nóng." Từ thẩm thấy Ngôn Thương Du mơ màng ngồi dậy đằng xa thì nói.

"Ân ? Vâng."


"Từ thẩm, bây giờ là triều đại gì ? Nơi này là nơi nào ? Ai đang trị vì ? Hoàng đế có tốt không ? Đất nước này có lớn mạnh không ?" Sau khi ăn xong, Ngôn Hương Du cũng lười nghĩ đến chuyện cũ. Cái quan trọng trước mắt chính là sống tiếp, sống thật tốt a nên đi sang chỗ Từ thẩm đang đun nước hỏi một loạt.

"Đây là lãnh thổ Đại Thống, năm Kiến Văn thứ hai mươi lăm, đương nhiệm hoàng đế là Kiến An đế. Ân... là một vị minh quân tài giỏi a. Chuyện bên ngoài ta không rõ lắm nhưng cũng xem là quốc gia cường thịnh nha." Từ thẩm nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

Đại Thống là cái quốc gia quái quỷ gì vậy...? Kiến An đế là ai ? Ôi à... làm gì có trong lịch sử chứ !

"Ơ ? Thế Từ thẩm chúng ta này là đang ở nơi nào ạ ?"

"Đây là sườn núi ngoài thành Nam, phía dưới núi là Bồ thôn. Chúng ta ở ngoại thành phía Nam, đi chừng một canh giờ là đến cửa Nam thành kinh thành."


"Ân, ân..." Ngôn Thương Du ngồi xuống uống chút nước rồi lại trầm tư.

Xui rủi lại đến đây, Ngôn Thương Du ta đường đường thiên kim Ngôn gia, văn ôn võ luyện trăm năm nay, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Phải tin tưởng bản năng sinh tồn của bản thân chứ. Không lưu danh sử sách cũng không thể tệ hại tay không đồng bạc chọi chim như bây giờ chứ...

Mượn Từ thẩm một bộ y phục, lấy mảnh vải thô cột tóc lên. Hừm... ngoài cái ví trong đó có cây bút bất ly thân để kí tên bởi chức vụ của nàng, cái gương nhỏ, cây dao cầm tay cực bén là Ngôn Thương Du đặt làm tại một cửa hàng nổi tiếng. Vừa sắc bén, nhỏ gọn tiện lợi, trên dao có khắc hoa văn chạm chìm cực kì tỉ mỉ, lưỡi dao có khắc tên nàng: Ngôn Thương Du. Trong ví còn tiền với ít đồng xu, vài cái son, mấy cái bông tai, nhẫn, dây chuyền, lắc bạc mà Ngôn Thương Du thường đeo, chúng nhìn nhỏ nhắn, điêu khắc khá tinh xảo tiện lợi nên Ngôn Thương Du thỉnh thoảng hay mua để vào, dù sao nàng cũng cái tiểu nữ nhân còn cái tuổi thiếu nữ nha. 

Nhìn làn da, gương mặt rất rất ư là bất đồng với y phục đang mặc, tiền với thẻ của Mao chủ tịch cũng không sử dụng được. Từ chỗ Từ thẩm Ngôn Thương Du biết được chưa đầy một tháng nữa là kinh thành có cuộc tuyển chọn khoa cử ba năm một lần. Tính đông tính tây không bằng nhân cơ hội lần này tham gia giựt cái chức trạng nguyên chơi vậy...

Ngay cửa thành Nam bỗng nhiên xuất hiện một vị bạch y công tử, tay cầm chiếc phiến nhẹ nhàng phe phẩy. Gió nhè nhẹ lay, tuấn nhã bất phàm, ngũ quan tinh xảo, ngọc thụ lâm phong, miệng khẽ vển mang theo nụ cười nhàn nhạt, mắt tinh như sao, sâu thâm thẩm khó đoán được đang nghĩ gì nhưng cực kỳ câu người. Chắc các hạ cũng đoán được đây là ai rồi - Ngôn Thương Du.

Lai lịch cái bộ dáng bây giờ của nàng ư: sau khi tạm biệt Từ thẩm xuống núi, cái bộ dạng không tiền không của, không gì cả chỉ có một thân nhan sắc. Lúc từ Bồ thôn đến Nam thành thì gặp bốn năm tên nhàn rỗi nào đó chặn đường muốn chơi đùa gì đó với bản tiểu thư. Nhìn cách ăn mặc liền biết là tên công tử bột ăn chơi trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành. Ngôn Thương Du liền ra tay nghĩa hiệp đánh cho bọn tạp nham này một trận tơi bời, lột sạch y phục, tiền bạc, với vài thứ linh tinh rồi hất mũi bỏ đi.


Lại nói vì sao Ngôn Thương Du học quân sự nhưng lại làm tổng giám đốc phòng kinh tế kế hoạch, lí do là sau cái chết của ba Ngôn, mẹ Ngôn rất sợ, sợ Ngôn Thương Du đi theo con đường của ba Ngôn, sợ phải mất đi đứa con này nên khi Ngôn Thương Du thi Đại học, dù Ngôn Thương Du cố chấp đến đâu nhưng mẹ Ngôn cương quyết đòi tự tử nếu Ngôn Thương Du thi vào làm quân nhân. Vậy nên Ngôn Thương Du bất đắc dĩ phải đổi cái ngành hái ra tiền kia dù sao với khả năng của Ngôn thương Du thì hoàn toàn dư sức nhưng một thân võ, lại là đam mê khó bỏ nên Ngôn Thương Du vẫn thường xuyên luyện tập, chỉ có càng ngày càng tăng chứ không có giảm.

Vì muốn tham gia khoa cử mà ở cái nơi trọng nam khinh nữ này Ngôn Thương Du đành buộc hai hòn sơn bộ kiêu ngạo lại, tóc nửa buộc nửa thả bằng dây trắng trùng với y phục, khoác lên cái vỏ nam nhân này, thêm hai cái khuyên tai, nhẫn, dây chuyền, lắc tay... nhìn vào chính là cái mỹ nam tử phóng khoáng, bạch y bạch phiến tôn thêm vẻ ưu nhã, phong tao bất phàm, cái phong cách kì quái này trên người tuyệt mỹ như Ngôn Thương Du thì đây chính là mỹ của mỹ. Nếu trên người tên nam nhân khác thì nó chính là Long Dương chi hảo* (gay).

Thư thả bước đi. Phải nói là Ngôn Thương Du quá nổi bật rồi. Ai ai cũng phải ngoảnh mặt nhìn lại, yêu thích có, tò mò có, ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có... phải nói là đủ mùi tạp vị.

Ngôn Thương Du đi đến cửa hiệu bán y phục mua thêm ba bộ y phục lấy trắng làm chủ, mỗi bộ một viền lam, lục, tím. Bước đến một quán trọ bình dân, thuê một gian phòng, dù sao thì tiền bạc quang minh chính đại cướp được cũng có hạng a, không thể phung phí. Sau khi tắm rửa ăn uống xong thì leo ngay lên giường đánh một giấc. Cả ngày nay đi nhiều như vậy bản tiểu thư cũng biết mệt chứ, cũng... thật nhớ lão mẫu a !


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi