THIÊN NIÊN TÚY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong gian phòng, chiếc đồng hồ quả lắc cũ kĩ treo trên tường vang lên từng tiếng 'kính coong' nặng nề. Cùng lúc đó, bên ngoài cũng vọng lại tiếng gõ cửa: "Ba vị Dung thiếu gia, Hội Trà bắt đầu rồi ạ"
Lam Túy như gặp được cứu tinh liền nhét Quân Y Hoàng lại vào túi rồi chủ động đi tới mở cửa. Phía phòng đối diện có một tay người làm khác cũng đang gõ cửa phòng của Lam gia, Lam Túy mỉm cười: "Tôi ở đây, cùng nhau dẫn đường đi"
Nơi tổ chức Hội Trà là một căn phòng kính, có hình tròn nằm ngay phía sau tòa nhà. Căn phòng kính có cấu tạo trong suốt, nhìn vào có đôi chút giống với các nhà kính dùng để trồng hoa, chiếm một diện tích không nhỏ. Bốn mặt căn phòng có bốn cánh cửa ra vào, mỗi cánh cửa đều có người làm đứng đó sẵn sàng phục vụ khách tới.
Bên trong căn phòng lại được phân chia thành ba tầng có cấu trúc theo hình dạng bậc thang*, ngay chính giữa tầng trệt người ta đặt một cái bàn kính rất lớn, bên trên phủ một tấm khăn trải bàn bằng lụa tơ tằm màu đỏ, hiện giờ trên chiếc khăn vẫn trống không, như đang chờ đợi gia chủ đến trưng bày các món hàng. Bên cạnh mỗi lối ra vào đều có cầu thang nhỏ bằng kính để dẫn khách lên tầng hai và ba. Trên tầng hai và ba người ta dùng kính mờ ngăn ra thành các buồng riêng biệt để người tham gia của Hội Trà ngồi xem hàng.
[Để dễ hình dùng thì cái phòng này giống với cấu trúc của mấy nhà hát lớn hoặc sân vận động]



Cấu tạo của căn phòng kính tương đối hiếm thấy, có một vài người khách chưa từng tới đây không khỏi xuýt xoa khen ngợi. Người mua hàng sợ nhất là nhìn nhầm hàng mà đặt sai giá, việc nhìn nhầm do rất nhiều yếu tố, ngoại trừ do kinh nghiệm không đủ, năng lực thiếu sót thì ánh sáng là thứ dễ ảnh hưởng tới đánh giá của người mua nhất.
Chủ nhân của Hoài Viễn Các xây căn phòng kính này là để hạn chế tối đa việc phải mở đèn, để người mua có thể nhìn các món hàng dưới ánh sáng tự nhiên mà tự lựa chọn đặt giá, làm như vậy cũng góp phần mang đến danh tiếng cho nơi này.
Đây là lần đầu tiên Dung gia đến đây nhưng Lam Túy thì không. Người làm dẫn bọn họ từ cửa phía Đông đi lên lầu hai, sau đó Lam Túy và chú Trọng tách ra với ba người của Dung gia, ba anh em họ được dẫn vào một cái buồng nằm ngay bên cạnh.
Giờ đây người mua hàng đều đã được dẫn hết vào trong phòng, cả căn phòng dưới lớp kính mờ chỉ thấy bóng người loáng thoáng tới lui, nhưng lại yên ắng đến đáng sợ. Mưa đã tạnh hẳn, mặt trời bắt đầu chiếu rọi, trần căn phòng được thiết kế để lấy ánh sáng mặt trời, chiếu xuống sáng trưng toàn bộ căn phòng. Lam Túy ngồi ngay sát lan can nhìn xuống dưới, ngay cả cái tua rua rủ xuống ngay mép tấm khăn lụa cô cũng nhìn thấy rõ mồn một.
Đã là Hội Trà, dĩ nhiên phải có trà. Khi trà được mang lên, người làm còn đưa thêm cho khách một quyển danh sách được in ấn rất tinh xảo đẹp đẽ, nằm bên trên là danh mục các món hàng sẽ được đấu giá. Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi có khuôn mặt tròn trịa, mặc áo dài dân quốc màu xanh đen, cười tươi như hoa bước tới đứng bên cạnh cái bàn kính ở tầng trệt, anh ta không cầm micro nhưng khi nói chuyện thì lấy khí từ đan điền nên giọng nói cực kỳ rõ ràng, có lẽ anh ta là một người luyện võ.
"Các vị gia, các vị tiểu thư, cảm tạ các vị đã nể chút mặt mũi của Hoài Viễn Các, xa xôi nghìn dặm từ khắp nơi vội vã đến đây. Hẳn là hiện giờ trong tay các vị đã có danh sách hàng hóa hôm nay, xin đừng ngại xem thử xem có món nào các vị vừa ý không, chờ lát nữa các vị có thể đặt giá"
Lam Túy biết rõ đây chỉ là đoạn diễn văn mở màn nên không chú ý nghe. Ngay từ lúc cầm quyển danh sách trong tay thì cô đã lật xem mục lục nằm ở trang đầu tiên. Hàng hóa đợt này tổng cộng có mười bảy món, có lớn có nhỏ, đa phần đều là tranh chữ thư pháp, đồ gốm, đồ bằng ngọc, ngoài ra còn có một cái ấn triện cá nhân*, một cái chung rượu cổ bằng đồng đen*, một cái nghiên mực bằng đá*, đây đều là các món hàng không quá gây chú ý, dễ đặt giá mua vào. Lam Túy lật tiếp ra sau là hình chụp chi tiết đủ mọi góc độ của các món hàng.




Lam Túy và chú Trọng vừa xem vừa thầm tính toán mức giá dự kiến, lật hết bảy tám trang thì trên danh sách xuất hiện một chiếc lược bằng ngọc Dương Chi*. Chiếc lược thuần một màu trắng ấm áp gợn sóng các vân màu xanh nhạt, trên bề mặt được đục rỗng các hoa văn hình đám mây, sát viền lược khắc hai đóa hoa phù dung đối xứng được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, giá trị hẳn là không nhỏ. Động tác lật trang của Lam Túy bỗng nhiên khựng lại, cô thấy chiếc lược ngọc có phần quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra là quen ở chỗ nào.
[Ngọc Dương Chi là một loại ngọc thạch có màu trắng đục như màu mỡ dê-Dương Chi là mỡ dê]


"Tiểu Túy, xem đằng sau trước đi đã" Chú Trọng ở bên cạnh hối thúc, nếu không nhanh chóng xem hết một lượt các hình ảnh chi tiết thì sẽ không kịp tính toán trước, đợi lát nữa khi đặt giá nhất định sẽ thua thiệt.
Lam Túy nghe lời lật qua xem tiếp, nhưng trong lòng có phần ngẩn ngơ. Có điều chuyện mua hàng sắp tới ảnh hưởng tới kế sinh nhai của mấy cửa tiệm Lam gia sau này nên cô nhanh chóng định thần rồi quăng chiếc lược ngọc ra sau đầu.
Người chủ trì đứng yên chừng mười phút để chờ người mua xem hết toàn bộ danh sách hàng hóa, nhưng tầng trệt thì lại không được yên ắng như vậy, người ta mang đến một cái chiêng vàng và một cái màn hình LCD 100 inch. Mười phút trôi qua, chiếc chiêng vang lên một tiếng "coong", các màn hình LCD nằm sát lan can của các buồng bắt đầu bật sáng nhấp nháy.
"Các vị gia, các vị tiểu thư, chương trình đấu giá xin được phép bắt đầu. Ở đây có rất nhiều khách hàng lâu năm, nhưng cũng có các khách hàng mới đến lần đầu nên chúng tôi xin phép nói lại một lần nữa quy tắc đấu giá. Trước mặt các vị là một màn hình LCD, có thể xem được chi tiết các góc độ khác nhau của mặt hàng được đấu giá. Bên cạnh màn hình còn có một cái chiêng nhỏ. Khi nhìn được món hàng nào ưng ý, các vị có thể dùng ngón tay ấn lên màn hình để ra giá, hoặc nếu không quen sử dụng thì có thể dùng cách truyền thống là gõ chiêng. Các vị cứ thoải mái đặt giá, chúng tôi ở dưới đây sẽ lắng nghe và tiếp nhận, gõ một tiếng là tăng giá một lần, gõ thêm hai tiếng nữa thì gói hàng, mỗi một món ở đây sau khi được mở đấu giá năm phút mới có thể gói hàng, mức giá gói hàng phải gấp năm lần mức giá đấu cao nhất được khách hàng ở đây đưa ra. Nếu có món hàng nào cả hai nhà đều không muốn từ bỏ, thì sau khi gói hàng vẫn có cơ hội thứ ba, mỗi lần đặt giá sẽ cao gấp đôi mức giá lần trước, vì vậy các vị gia và tiểu thư ở đây khi đặt giá xin thận trọng. Ngoài ra, lời khó nghe chúng tôi cũng xin nói trước, Hoài Viễn Các đứng đầu trong giới buôn hàng, cũng có vài phần mặt mũi. Nên nếu một khi đã đặt giá mà không lấy hàng, muốn bỏ về thì xin hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi làm"
Người chủ trì khi nói đến câu cuối thì ánh mắt bất chợt trở nên sắc lạnh, anh ta nhìn quanh toàn bộ căn phòng, nếu có người nào đến đây nhằm mục đích đầu cơ trục lợi hẳn là lúc này cũng suy nghĩ lại ý định đó.
Người chủ trì im lặng đếm giây rồi cười nói: "Các vị, vậy chúng ta bắt đầu thôi"
Món hàng đầu tiên là chung rượu bằng đồng đen, đồ đồng đen rất hiếm thấy, nên có thể nói là hàng cao cấp, người muốn mua vừa nhiều lại chịu ra giá, cho dù chỉ là một món hàng nhỏ nhưng cũng có giá trị ngàn vạn. Phiên đấu giá vừa bắt đầu, tiếng chiêng của các buồng kính liên tục vang lên "coong coong", đó là chưa nói tới những thanh niên ấn lên màn hình đặt giá.
Các con số trên màn hình LCD ở tầng trệt theo mức giá báo lại từ người chủ trì và giá đấu trên màn hình của mỗi buồng mà nhảy nhót không ngừng. Nhưng đây là chuyện của ba bốn phút trước, các con số ngày một tăng cao, càng về sau người đặt giá càng ít, cho đến khi người chủ trì đếm ngược ba tiếng, bên dưới tiếng chiêng vang lên thì món hàng đầu tiên xem như đã giao dịch xong.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, sau lưng của tất cả người mua ở phiên đấu giá đều ướt đẫm mồ hôi. Món hàng đầu tiên đã đấu xong, sắc mặt Lam Túy ngày càng khó coi. Bẵng đi hơn hai năm, mọi người đều thiếu hàng nên đặt giá cũng quá mạnh tay.
Đặc biệt là việc gõ chiêng đặt giá, bây giờ đã có máy tính nên thật ra không cần phải dùng tới cách thức phiền hà như vậy, có điều nếu toàn căn phòng đều vang lên tiếng chiêng sẽ dễ đẩy cảm xúc của người mua lên cao, một lượt rồi một lượt cứ thế mức giá cứ tăng liên tục, như vậy thì khi món hàng vào tay rồi sang nhượng lại, biên độ lợi nhuận còn lại sẽ rất thấp.
Nhưng dù tâm tình Lam Túy có không vui đi nữa thì người chủ trì vẫn tiếp tục lên hàng, vẫn không ngừng tiếp tục gọi đặt giá, cô chỉ đành tiếp tục nhìn vào tấm khăn lụa đỏ dưới lầu trệt, trong lòng suy nghĩ không biết có nên nhảy vào hay không.
Khi đấu giá xong món thứ năm thì tới thời gian nghỉ giữa phiên, Lam Túy tựa lưng vào ghế mà váng đầu hoa mắt. Mua hàng rất hao tổn trí lực vì luôn phải chú ý tập trung cao độ. Lam Túy cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt khó chịu, liền nói với chú Trọng một tiếng rồi cô xuống lầu đi dạo một vòng trong vườn.
Rất nhiều người đều tranh thủ khoảng thời gian nghỉ giữa phiên mà ra ngoài đi dạo thả lỏng nên trong vườn đâu đâu cũng là người, vài người quen biết thì đang đứng trò chuyện với nhau. Lam Túy lúc này trong lòng phiền muộn nên chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh, cô liền bước đến một cây hoa quế lớn nằm ở ngoài rìa khu vườn. Bên đây cách căn phòng kính khá xa, người cũng ít hơn rất nhiều, Lam Túy ngồi xuống một băng ghế đá, ngửi lấy hương thơm dịu mát của cây cỏ thoang thoảng trong không khí, phiền muộn cũng dần vơi đi, sắc mặt cô cũng thả lỏng hơn nhiều.
"Tiểu thư họ gì? Sao lại ngồi thẫn thờ một mình dưới cây thế"
Đột nhiên có người lên tiếng, Lam Túy nhìn trái nhìn phải không thấy ai khác mới xác định là người đó đang nói chuyện với cô. Đó là một thanh niên tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trên môi để ria mép, dáng vẻ rất cao nhưng lại có phần gầy guộc khô đét, giống hệt như mọt cây sào tre, hắn mặc một bộ âu phục đen, nhưng do thân hình quá gầy cứ như đang bơi trong bộ quần áo nên trông hắn có đôi phần hèn kém.
Lam Túy khó chịu nhíu chặt lông mày, thầm nghĩ là tên rảnh rỗi nào đó thấy cô ngồi một mình nên đến bắt chuyện, cô xoay đầu đi không trả lời.
Người thanh niên thế mà vẫn bền bỉ đeo bám, hắn bước lại gần mấy bước, cười nói: "Tôi họ Chu, tên Chí Quảng"
Chu Chí Quảng? Lam Túy suy nghĩ một hồi, cô chưa từng nghe qua nhân vật nào có cái tên này trong nghề, lại thêm người thanh niên nói chuyện pha tạp giữa ngôn ngữ cổ và ngôn ngữ hiện đại nên nghe rất khó chịu, Lam Túy đứng lên dợm bước muốn rời đi.
"Tiểu thư đến đây hẳn cũng là vì thích chơi đồ cổ phải không? Tôi có mấy món hàng nhỏ, không biết tiểu thư có hứng thú không?"
Chu Chí Quảng nhác thấy Lam Túy muốn bỏ đi nên có phần nôn nóng, liền bỏ qua mấy lời xã giao, đi thẳng vào vấn đề chính. Bước chân Lam Túy thoáng ngập ngừng rồi cô ngồi trở lại, nhìn Chu Chí Quảng bằng ánh mắt dò xét.
"Là thứ gì vậy?"
"Không biết nên xưng hô với tiểu thư thế nào?"
"Tôi họ Kim"
Lam Túy không muốn tiết lộ danh tính cho người lạ nên tùy tiện chọn đại một cái họ. Chu Chí Quảng thấy Lam Túy trả lời, trên mặt liền nở một nụ cười tươi như hoa, trầm giọng thật thấp nói: "Kim tiểu thư, mấy thứ tôi có đều là mấy món bé bé xinh xinh vô cùng tinh xảo mà các cô gái rất yêu thích, chất lượng lại tốt, so với giá cả trong đó lại rẻ hơn rất nhiều. Mấy thứ trong đó hả, ôi dào, toàn là người chê tiền nhiều quá nên mới đổ tiền vào đó đấy mà, không chắc chắn đâu!"
"Anh lấy ở đâu ra thế?"
"Ôi, còn lấy ở đâu được nữa, người ngay không nói lời gian, đương nhiên là tôi xuống dưới trộm được rồi! Mấy tay buôn chê õng chê eo nên tôi quyết định tự tìm người mua. Tôi và Kim tiểu thư đây vừa gặp đã thân quen, tôi cảm thấy chúng ta đặc biệt có duyên, không biết Kim tiểu thư có nghĩ như vậy không?"
Lam Túy nhìn từ trên xuống dưới một lượt đánh giá tay Chu Chí Quảng này, cô ngờ vực hỏi: "Là thứ gì?"
"Hàng cuối thời Đường, là mấy thứ trang sức nhỏ nhỏ như khuyên tai, trâm cài tóc bằng ngọc, Kim tiểu thư xinh đẹp như vậy, những món hàng tinh xảo thế này tuyệt đối xứng với cô, nếu cô chơi chán rồi, thì mấy thứ này vừa nhỏ cũng dễ dàng sang nhượng lại, tính thế nào cô cũng không thiệt đâu...."
Trong lúc Chu Chí Quảng còn đang léo nhéo nói tiếp thì Lam Túy kinh ngạc đến sững sờ, cô bỗng chốc nhớ ra vì sao cô lại thấy chiếc lược ngọc đó quen mắt như vậy.
Nhờ Chu Chí Quảng nhắc tới khuyên tai, Lam Túy mới sực nhớ tới chuyện xảy ra hơn hai năm trước, lúc đó khi cô lấy miếng ngọc cổ có chứa một hồn của Cố Phán từ trong cái tráp đựng nữ trang của Quân Y Hoàng thì tiện tay lấy luôn một chiếc khuyên tai hoa phù dung bằng ngọc tím. Bởi vì tiện tay lấy nên chỉ có một chiếc, mà nó vừa nhỏ lại không đáng giá thế nên Lam Túy cứ quăng chiếc khuyên tai trong tủ trang điểm, sau đó cô bận rộn nhiều việc mà quên bẵng luôn chuyện này.

Chiếc khuyên tai hoa phù dung tuy nhỏ bé nhưng hình dạng cực kì tinh xảo, xung quanh mảnh ngọc tím là từng đóa hoa phù dung nho nhỏ được khắc liền nhau thành một vòng tròn. Vừa nãy khi cô nhìn thấy phần viền chiếc lược ngọc cũng được khắc hoa phù dung, tạo hình và kĩ thuật khắc của hai thứ này hoàn toàn giống nhau, rõ ràng là sản phẩm thuộc về cùng một thời kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi