Sở Diệp Hàn vừa tới đã thấy được cảnh tượng bên trong. Hãn lạnh lùng nhìn về phía Vân Nhược Linh. Sau đó hắn đột nhiên đi qua bên đó dùng tay bóp lấy cổ nàng: “Ngay cả người nằm liệt một chỗ mà ngươi cũng giết.
Sao ngươi có thể ác độc đến như vậy?”
Nói xong, hẳn bóp mạnh lấy cổ Vân Nhược Linh như đang bóp một con gà con.
Vân Nhược Linh vừa bị bóp cổ vừa bị xách lên. Giờ phút này, nàng bắt đầu cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, toàn thân lạnh ngắt. Đó.
giờ nàng chưa từng trải qua giây phút cận kê cái chết như thế này nên chỉ đành lắc đầu một cách bất lực. Ngay cả nói nửa câu cũng chẳng nên lời.
Lúc này, Thu Nhi đang bị thị vệ áp giải phía sau bắt đầu kêu gào: “Vương gia tha mạng. Nương nương có giết người mà tới đây để cứu người. Người đến đây để trị thương cho Mạch Lan”
“Nàng ta trị thương sao? Nếu không phải bổn vương phát hiện ngươi đang lén lén lút lút ở hậu viện thì sao có thể biết được âm mưu của các ngươi. Người đâu, mau áp giải Vương Phi và Thu Nhi giam vào kho củi, đợi bản vương xử lý!” Sở Diệp Hàn trầm giọng phân phó.
Vừa nãy khi hẳn đi từ Tinh Thần Các sang Thanh Trúc Viên đã nhìn thấy hình ảnh Thu Nhi lén lút núp phía sau viện khiến trong lòng Sở Diệp Hàn nổi lên dự cảm không lành.
Lúc ấy hắn kêu người bắt lấy Thu Nhi, sau một hồi thẩm vấn cuối cùng vẫn chẳng có thông tin nào nên hắn vội vã đi đến cửa chính rồi ra lệnh cho Mạch Liên phá cửa để xem rốt cuộc Vương Phi đang làm gì trong phòng Mạch Lan.
Cuối cùng vừa bước vào đã thấy con dao.
sáng bóng trong tay Vân Nhược Linh.
Nữ nhân này còn ác độc hơn cả trong tưởng tượng của hẳn Sở Diệp Hàn vừa nói xong thì ném Vân Nhược Linh xuống đất ngay. Vân Nhược Linh vội vàng hít thở căng cả lồng ngực, vừa nấy nàng thật sự được dạo quanh một vòng Quỷ Môn Quan.
Nàng đang muốn thanh minh cho bản thân thì mấy tên thị vệ đã tiến vào kéo nàng với Thu Nhi ra ngoài. Nên Vân Nhược Linh chưa kịp giải thích câu nào với Sở Diệp Hàn đã bị kéo tới giam vào trong kho củi.
Đợi đến khi thị vệ kéo Vân Nhược Linh đi, Sở Diệp Hàn mới quay sang hỏi Mạch Liên: “Nàng ta có làm Mạch Lan bị thương không?”
“Hồi bẩm vương gia, không có ạ. May mắn vương gia phát hiện kịp thời nếu chậm thêm chút nữa thì không dám chắc” Mạch Liên chấp tay bẩm báo.
“Xem ra lần trước bổn vương trừng phạt nàng ta vẫn còn nhẹ lắm!” Nếu biết trước chuyện này, hẳn nên đánh nàng năm mươi roi, đánh đến khi tắt thở luôn mới thôi.
“Thuộc hạ cũng không ngờ Vương phi lại có thù tất báo như vậy. Nếu người muốn báo.
thù thì cứ nhằm vào thuộc hạ là được rồi, sao.
phải nhắm vào một bệnh nhân. Vương phi thật sự quá nhẫn tâm” Mạch Liên nói, hốc mắt hẳn ta đỏ lên vì tức.
“Ngươi cứ yên tâm, bản vương nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi. Vương thái y nói thế nào?” Sở Diệp Hàn ân cần hỏi Mạch Liên khổ sở nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy buồn bã: “Cũng như những đại phu khác, Vương thái y nói Mạch Lan không thể cứu nổi nữa. Ngài ấy bảo ta chuẩn bị hậu sự cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ không vượt qua đêm nay”
Hốc mắt Sở Diệp Hàn cũng ửng đỏ, bàn tay cứng ngắc đặt lên vai Mạch Liên: “Ngươi cứ yên tâm, bổn vương sẽ không bỏ rơi hắn.
Bổn Vương sẽ phái người đi tìm thần y, nhất định phải cứu sống Mạch Lan cho bằng được”
“Như vậy là đủ rồi Vương gia. Ngài đã mời mười đại phu cho Mạch Lan rồi. Vương thái y nói nếu không rút mũi tên ra thì cho dù Bồ Tát có tái thế cũng vô dụng thôi. Bọn ta vẫn luôn biết Vương gia rất quan tâm đến Mạch Lan. Ta thiết nghĩ, hắn cũng không thể cứu nổi nữa rồi.
‘Vương gia không nên tiếp tục lãng phí sức.
người sức của nữa” Mạch Liên xót xa cúi đầu.
“không được. Chỉ cần chưa đến phút chót giây nào, bổn vương chắc chẳn sẽ không buông tha giây đó. Nếu phải dùng hết tất cả tài sản để đối lấy tính mạng của Mạch Lan thì bổn vương cũng nguyện ý” Hai huynh đệ Mạch Liên và Mạch Lan là cô nhỉ, đã đi theo.
hắn từ nhỏ đến lớn. Tình cảm giữa ba người bọn hẳn thậm chí còn khắn khít hơn huynh đệ ruột thịt.
Sở Diệp Hàn không chịu nhìn Mạch Lan cứ như thế mà chết đi.
Mạch Liên vừa nghe xong thì nói ngay: “Vương gia, không thể như vậy được. Ngài phải giữ sức mình vì trong tương lai, ngài còn phải đối mặt với nhiều gian nan hiểm trở lảm.
Nếu ngài có lòng như vậy, ta nghĩ, Mạch Lan ở dưới suối vàng cũng sẽ yên lòng”