THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

“Tiểu Mặc,Nghễ Nhi, Huyền Phong, còn không mau đi ra bái kiến cung chủ?”

Vân Tiểu Mặc không cảm giác được nguy hiểm đang tới gần mình, nghe được Phù trưởng lão gọi đến, liền cùng Hiên Viên Nghễ Nhi, Tây Môn Huyền Phong hai người từ trong đám người đi ra.

“Bái kiến cung chủ” Ba người cùng đứng hành lễ.

Hiên Viên Nghễ Nhi cùng Tây Môn Huyền Phong chính là công chúa và hoàng tử một nước, trừ phụ hoàng và mẫu hậu của họ ra, chưa từng đối với ai hành lễ quỳ lạy, cho nên nhìn thấy cung chủ, bọn họ cũng không có ý muốn phải quỳ lạy. Vân Tiểu Mặc lại bất đồng, trong lòng bé luôn ghi nhớ lời mẫu thân dạy, đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất lạy cha mẹ quỳ ân sư, trừ cái đó ra, cho dù là Thiên hoàng lão tử cũng không quỳ!

Cung chủ ánh mắt sắc bén quét qua ba người, khẽ cau mày, tầm mắt trải qua Vân Tiểu Mặc, chân mày hắn khẽ nhếch cao lên.

Long Thiên Tuyệt quan sát thần sắc cung chủ, thấy hắn phúc chốc đứng lên, một lòng cũng khẩn trương cả lên. Chuyện hắn lo lắng nhất đã muốn xảy ra sao? Nhớ năm đó hắn cùng cha mẹ thất lạc, cũng chỉ mười tuổi, những đường nét trẻ con còn chưa mất hết, dung mạo cùng Tiểu Mặc hiện tại cực kỳ tương tự. Cung chủ năm đó chứa chấp hắn, nhất định sẽ không quên bộ dáng hắn năm đó, cung chủ nhận ra Tiểu Mặc sao?

Trong tay áo nắm đấm hắn siết lại, hắn đã chuẩn bị xong sẵn sàng động thủ, bất kể thế nào cũng không thể để cung chủ xúc phạm tới Tiểu Mặc.

Cung chủ yên lặng ngưng mắt nhìn Vân Tiểu Mặc khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú khả ái, đáy mắt từng đoạn sóng ngầm dâng mãnh liệt, phảng phất như muốn cắn nuốt toàn bộ thiên hạ.

Hắn từ chủ vị từng bước đi xuống, tầm mắt vững vàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Vân Tiểu Mặc, nhìn lâu cũng chưa có ý muốn rời khỏi.

Trên đại điện những người khác đều kinh ngạc trước phản ứng của cung chủ, cũng đồng thời đem ánh mắt tò mò chuyển đến Vân Tiểu Mặc, muốn nhìn một chút xem trên người đứa nhỏ này rốt cuộc có gì ly kỳ.

Chỉ trong chốc lát tất cả tầm mắt trong đại điện đều tập trung trên người Vân Tiểu Mặc!

Bân cạnh Vân Tiểu Mặc, Hiên Viên Nghễ Nhi cũng bị những ánh mắt quấy rối này làm cho lo lắng, ngạc nhiên nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, không biết tại sao tất cả mọi người toàn bộ đem lực chú ý đến trên người hắn.

Người trong cuộc lại càng không hiểu, vô tội quét mắt mấy cái nhìn mọi người, Vân Tiểu Mặc đáy lòng có chút sợ hãi, cảm giác mình như cá nằm trên thớt mặc cho người ta làm thịt. Tay của bé không tự chủ đặt lên áo, nơi đó thân thể Tiểu Mặc cũng cảm nhận được sự khác thường của bé, vận sức chờ phát động.

Cung chủ từng bước đi đến, dừng trước người Vân Tiểu Mặc, từ trên cao nhìn xuống, hai mắt nheo lại “Long Thiên Tuyệt là gì của ngươi?”

Vân Tiểu Mặc vô tội chớp mắt vài cái, lại lắc đầu, bé không biết Thánh ngữ nhiều lắm nhưng cũng hiểu được ba chữ “Long Thiên Tuyệt”. Đối phương vì sao lại nhắc đến phụ thân, hơn nữa lại còn là một thần sắc đáng sợ như thế? Chẳng lẽ là cừu nhân của phụ thân?

Quả đấm Long Thiên Tuyệt giờ phút này cũng từ từ buông lỏng ra, khóe môi dưới khẽ mím, quả nhiên hắn đã nhận ra. Sống ở đâu thì yên ở đấy, cùng lắm thì cùng hắn liều tính mạng này, Long Thiên Tuyệt cũng muốn đem Tiểu Mặc bình an đến bên nàng.

Cung chủ sắc mặt đen lại, lần nữa tăng thêm ngữ điệu “Long Thiên Tuyệt rốt cuộc là gì của ngươi?”

Vân Tiểu Mặc vô tội lắc đầu, lấy tay khoa tay múa chân một phen, ai bảo bé không biết Thánh ngữ nhiều chi, cho dù muốn trả lời hắn, cũng đáp không được, bé cũng không thể làm trò trước mặt cung chủ, chỉ có thể dùng hành động để diễn tả bé không biết Thánh ngữ thôi.

Đáng thương cho bé dù đang nói Thánh ngữ cùng phi Thánh ngữ, nhưng cử chỉ của bé rơi vào trong mắt cung chủ lại mang ý nghĩa khác, cho là bé lần nữa phủ nhận. Đứa bé này dung mạo, khí chất quả thực cùng Thiên Long tôn giả trước đây giống nhau như đúc, nói bọn họ không có liên quan, quỷ cũng không tin.

Các trưởng lão ở giữa cũng có người nhận ra được, hít vào một hơi dài.

“Điều này sao có thể, hắn cùng Thiên Long tôn giả khi còn bé như thế nào giống nhau đến thế? Chẳng lẽ là hài tử của Thiên Long tôn giả?”

“Cái gì Thiên Long tôn giả? Hắn đã sớm không phải! Hắn phản bội sư môn, lạm sát kẻ vô tội, vong ân phụ nghĩa, hắn làm sao xứng làm Thiên Long tôn giả của Thánh cung ta?”

“Nhưng đứa bé lớn lên thật giống hắn, cõi đời này làm sao có hai người giống nhau đến thế?”

“…..”

Phù trưởng lão lúc này cũng đứng dậy, vì Vân Tiểu Mặc giải vây nói: “ Cung chủ, đứa bé này vừa đến Thánh cung, đối với Thánh ngữ không tinh thông lắm. Hiện tại thấy cung chủ, sợ là không dám tùy ý nói chuyện”

Cung chủ sắc mặt tốt hơn mấy phần, thanh âm như cũ lạnh lùng nhưng lần này cũng không dùng Thánh ngữ để hỏi nữa.

“Nói cho bổn cung, ngươi tên là gì, cùng Long Thiên Tuyệt quan hệ như thế nào?”

Vân Tiểu Mặc thở ra một hơi, rốt cuộc có thể thoải mái nói: “Ta tên là Vân Tiểu Mặc, cùng vị Long thúc thúc kia không có quan hệ bởi vì ta họ Vân, hắn họ Long, hai người không cùng họ, như thế nào lại có quan hệ?”

Bé đã có quyết định, chết cũng không cùng phụ thân thừa nhận quan hệ, bởi vì cung chủ là người xấu, ai biết hắn có thể hay không lợi dụng mình để uy hiếp phụ thân đây.

May là phụ thân ở chỗ này, hắn cái gì cũng không sợ.

“Vân Tiểu Mặc?” Cung chủ hoài nghi suy tư nhưng tầm mắt vẫn rơi trên người Tiểu Mặc, như muốn đem cả người bé nhìn thấu.

Long Thiên Tuyệt mi tâm khẽ nhíu, cũng biết nhi tử cơ trí, sẽ không đem mình dễ dàng khai ra, âm thầm cho bé một ánh mắt tán thưởng.

“Cung chủ, hắn thật sự gọi là Vân Tiểu Mặc, là nghĩa tử hoàng đế Đông Lăng quốc, là tiểu công tử của Vân Khê thiên kim phủ tướng quân Nam Hi quốc” Phù trưởng lão xen vào nói, đối với thân phận Vân Tiểu Mặc hắn cũng đã dò xét trước, điều tra đến mẫu thân là ai, nhưng không điều tra được phụ thân hài tử là ai.

“Vân Tiểu Mặc?” Cung chủ cười lạnh, đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay Vân Tiểu Mặc, chế trụ động mạch của bé, đáy mắt tinh quang chớp động.

Vân Tiểu Mặc cả kinh, muốn xuất thủ phản kháng, lại phát hiện mình một chút sức lực cũng không có.

Trong áo, Tiểu Bạch muốn động thủ, lại bị Vân Tiểu Mặc đẩy trở về. Bé biết người trước mắt lợi hại, Tiểu Bạch không thể địch nổi, bé sợ Tiểu Bạch bị thương tổn.

Long Thiên Tuyệt khẽ động thân người nhưng ngừng lại, hắn suy nghĩ, việc nhỏ không nhịn không thành mưu lớn, nếu hắn lúc này ra tay còn hại đến Tiểu Mặc hơn.

Cung chủ ngưng mắt nhìn Vân Tiểu Mặc khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường không khiếp sợ, thần sắc khác thường, cả đại điện cũng lâm vào không khí khẩn trương. Không biết đã trải qua bao lâu, cung chủ mới từ từ buông lỏng cánh tay ra, cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười ngày càng lớn.

Mọi người không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc tâm tư cung chủ ra sao.

“Rất tốt! Ngươi chỉ mới năm tuổi, chẳng những nội công thâm hậu, gan dạ lại sáng suốt hơn người, rất hợp tâm ý bổn cung. Bổn cung tuyên bố, từ ngày hôm nay, ngươi là tân Thánh cung Thiên Long tôn giả, đi theo bổn cung tiến vào cấm địa tu luyện”

Trên đại điện một trận xôn xao.

Cung chủ lại phong hắn làm tân Thiên Long tôn giả, đây đã là ân huệ lớn nhất rồi, lại còn cho phép hắn đi cùng cung chủ tiến vào cấm địa tu luyện, mọi người không thể không ganh tỵ cùng bất bình. Phải biết rằng cấm địa Thánh cung tùy tiện vơ vét một chút cũng có vô số thiên tài địa bảo, những thứ này đối với một người tu đạo mà nói quả thực giống như quỳnh tương ngọc lộ, nguời bình thường tu luyện mười năm cũng không bằng trong cấm địa tu luyện một năm ngắn ngủi. Ở Thánh cung cũng chỉ có một mình cung chủ mới có thể tiến nhập cấm địa tu luyện, trừ Thiên Long tôn giả năm đó chưa tùng có nguời thứ ba tiến vào cấm địa.

Cung chủ bất quá chỉ mới nhìn thấy đứa nhỏ này lần đầu tiên, lại cho hắn ân điển lớn như thế, đứa nhỏ này thật may mắn quá đi.

Long Thiên Tuyệt cũng không cảm thấy đây là may mắn hay ân điển, hắn biết cung chủ đã xác định quan hệ Tiểu Mặc với hắn, cho nên mới có chiêu này, hắn muốn mang Tiểu Mặc vào cấm địa tu luyện thực chất chỉ là giam lỏng Tiểu Mặc ngày sau có thể uy hiếp hắn.

Trán khẽ nhăn lại, ngưng mắt nhìn về hướng Vân Tiểu Mặc, thật lâu trầm tư.

Cung chủ đã quyết định thì không người nào có thể thay đổi hay dao động, mọi người không thể làm khác hơn là mặc nhiên tiếp nhận, sau đó cung chủ lại một phen khảo sát Hiên Viên Nghễ Nhi cùng Tây Môn Huyền Phong, cảm thấy có chút vừa ý, cũng lần lượt phong cho bọn hắn Huyền Long tôn giả cùng Hoàng Long tôn giả, Thánh cung một đời tứ đại tôn giả từ đó liền bị thay thế bởi một thế hệ mới.

“Cùng Bổn cung vào đi thôi”

Vân Tiểu Mặc dừng chân trước cấm địa, chưa cùng đi vào.

Cung chủ quay đầu, khuôn mặt lạnh như băng hướng về phía bé, lần nữa nói “Cùng Bổn cung đi vào”

Vân Tiểu Mặc cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, lắc đầu nói “ Ta không muốn đi! Bân trong nhất định chơi không vui.”

Cung chủ ánh mắt tối sầm, quanh thân tỏa ra hàn khí làm cho người theo hắn phía sau toàn bộ sợ run cả người.

Vân Tiểu Mặc cũng không sợ hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn, ngoan cường nhìn thẳng hắn.

“Cung chủ, không bằng để cho thuộc hạ đến khuyên nhủ hắn, hắn mới đến, căn bản không biết chỗ tốt của cấm địa, càng không biết cung chủ phong hắn Thiên Long tôn giả là cỡ nào ân sủng.” “Cốc trưởng lão” đúng lúc đứng dậy nói.

“Nói xong lập tức để cho hắn đi vào!” Cung chủ ánh mắt híp lại vẫy vẫy tay, dẫn đầu tiến vào cấm địa.

“Cốc trưởng lão” nắm tay Vân Tiểu Mặc, đi tới một bên, nhìn khắp nơi, ngồi thấp xuống, hạ giọng nói: “Tiểu Mặc, ngươi hãy nghe cho kỹ, sau khi vào cấm địa, không nên tùy tiện ăn đồ cung chủ đưa cho ngươi. Tối mai sau khi trời tối, bọn ngươi ở sau cửa đá cấm địa, phụ thân sẽ tìm biện pháp tới cứu ngươi”

Vân Tiểu Mặc dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng chớp động: “Phụ thân, mẫu thân đâu? Nương không giận Tiểu Mặc chứ?”

Long Thiên Tuyệt sờ sờ đầu của hắn, ánh mắt thoáng ôn nhu “Nương rất lo lắng cho ngươi, chờ phụ thân dẫn ngươi trở về gặp nàng.”

Vân Tiểu Mặc cúi đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Mặc không tốt, để cho phụ thân cùng mẫu thân lo lắng.”

Long Thiên Tuyệt thoáng xúc động, thật muốn đem nhi tử ôm vào trong lòng, hảo hảo mà an ủi thương yêu, chỉ tiếc bây giờ không đúng lúc. Hắn xoa nhẹ đỉnh đầu nhi tử, nhẹ giọng nói: “Phụ thân cùng mẫu thân yêu thương ngươi, bất kể ngươi làm sai cái gì, chúng ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi phải biết học hỏi, thế gian này hiểm ác vô cùng, lòng người không thể dò được, cũng không suy nghĩ đơn giản giống ngươi.”

“Tiểu Mặc biết rồi” Vân Tiểu Mặc chợt nhớ tới cái gì, lấy chiếc nhẫn trong tay xuống, đưa đến trước mặt Long Thiên Tuyệt.

“Phụ thân, đây là bảo vật ta cùng Phong gia gia từ trong bảo khố trộm được, có thể hay không phiền toái ngươi đem nó chuyển giao cho Tu La nhai Anh Mộc thúc thúc cùng Lưu xuyên thúc thúc? Nhà của bọn hắn cũng bị cung chủ đốt, ta nghĩ bọn họ nhất định rất cần những thứ này tới để gầy dựng lại gia viên.”

Long Thiên Tuyệt đem chiếc nhẫn giữ tại nơi lòng bàn tay, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, thần thái rực sáng. Đây chính là nhi tử tốt của Long Thiên Tuyệt hắn, có lòng nhân từ vô cùng, làm phụ thân của bé, hắn thật sự cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào. Hắn thật muốn cảm tạ Khê Nhi, đã sinh ra một nhi tử tốt như vậy.

Hắn cười một tiếng, nói: “Ngươi yên tâm đi, phụ thân nhất định giúp ngươi chuyển giao.”

Xa xa, có người hướng hai người phụ tử bọn hắn đi đến, Long Thiên Tuyệt đứng dậy, đề cao âm điệu, nói: “Ngươi có thể tiến vào cấm địa, đó là cung chủ đã ban ân huệ lớn cho ngươi, ngươi nhất định phải cảm động đến rơi nước mắt mới phải, chớ phụ kỳ vọng cung chủ đối với ngươi.”

Vân Tiểu Mặc vòng qua thân thể cao lớn của hắn, thấy được người đi đến, khẽ cau mày, gật gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta sẽ tiến vào cấm địa.”

Đưa mắt nhìn nhi tử tiến vào hiểm địa, Long Thiên Tuyệt tâm như lửa đốt, chỉ hận mình vô năng, hắn hi vọng giờ phút này liền có thể mang theo nhi tử rời xa hiểm địa, nhưng hắn cũng rõ ràng không dễ dàng như vậy, tùy tiện làm việc, chỉ làm hại nhi tử.

Là nên hảo hảo mà mưu tính một chút...

Bên cạnh hắn, đi tới mấy tên Thái thượng trưởng lão, ngày thường cùng Cốc trưởng lão giao hảo tốt.

“Cốc trưởng lão, ngươi nói cung chủ đây là tại sao? Mới lần đầu tiên gặp mặt, đã phong Thiên Long tôn giả, chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn lớn lên giống... Hắn sao?”

“Điều này cũng thật lạ, cung chủ lại để cho hắn tiến vào cấm địa tu luyện, đây là bực nào cưng chiều? Ban đầu cung chủ vì xây dựng cấm địa, thật vất vả mới có được Cửu Long Hồn hỏa chôn ở dưới cấm địa, cũng là bởi vì có Cửu Long Hồn hỏa tồn tại, mới khiến cho Hoa Linh quả trong cấm địa sinh tồn được.”

“Cũng không hiểu vì sao? Có Cửu Long Hồn hỏa trợ giúp, nhưng phàm là người ở trong cấm địa tu luyện, cũng có thể nhận được rất nhiều chỗ ích lợi, ngay cả chúng ta đi theo cung chủ mấy chục năm cũng không có cơ hội tiến vào, hắn một tiểu hài tử không phí sức lực dễ dàng tiến vào, điều này làm cho chúng ta làm sao chịu nổi?”

“Cung chủ đã ra lệnh,ai dám cãi lời? Ngươi nếu có can đảm, liền trực tiếp cùng cung chủ nói đi, sau lưng chỉ trích, sao được xem là bản lãnh?”

“Được rồi, giải tán đi, nhiều lời vô ích, cung chủ đã ra lệnh không thể nào sửa đổi.”

Long Thiên Tuyệt nhìn đám Thái thượng trưởng lão rối rít tản đi, cười lạnh một tiếng, đã nhiều năm như vậy, đám gia hỏa này tính tình vẫn như vậy. Giơ tay lên xoa nhẹ mi tâm, đôi mắt đen nhánh ánh lên vẻ giảo hoạt, hắn không chỉ muốn cứu người, còn muốn đem trọn Thánh cung náo đến long trời lỡ đất, cũng không uổng hắn mạo hiểm đột nhập Thánh cung một chuyến.

Sau vẻ giảo hoạt là một thần thái khác thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi