THIÊN TÀI NHI TỬ VÀ MẪU THÂN PHÚC HẮC

Thời điểm mọi người đang loay hoay làm việc khí thế ngất trời, Vân Khê được linh châu trong cơ thể hồi phục, chữa khỏi thương thế trên người nàng, ý thức dần dần thức tỉnh.

Trên lưng không biết bò lên thứ gì, Vân Khê cảm thấy ngứa, còn có một trận trận đau nhói.

Trong ánh trăng mờ, nàng tỉnh lại. Giương mắt nhìn, Tiểu Nguyệt Nha khoanh chân ngồi ở bên người nàng cách đó không xa, tay nhỏ bé nâng quai hàm, đỉnh đầu khả ái gật gà gật gù.

Tay nhỏ béo mập nâng khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập hồng hồng, giống như một đóa hoa mới nở, cực kỳ đáng yêu.

Tiểu Nguyệt Nha là đang bảo vệ nàng sao? Vân Khê khẽ động thân, trên lưng miệng vết thương truyền đến đau nhói, dời đi lực chú ý của nàng.

Đau quá! Rốt cuộc là cái gì cắn máu thịt của nàng?

Nàng từ từ nghiêng đầu ——

Quay đầu nhìn lại, nàng sợ ngây người.

Trong miệng nàng phát ra tràng khí lạnh, nàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.

Trời ạ! Nàng muốn điên rồi!

Bên trong Ngọa Long cư lúc nào xuất hiện nhiều sâu như vậy?

Trên mặt đất, trên cửa sổ, khắp nơi đều là sâu màu nâu ngọ nguậy! Hơn nữa đang bò lên giường!

Tay nàng nhanh chóng mò tới bảo kiếm đầu giường, phản ứng đầu tiên chính là đi xem con gái của nàng, nhắc tới thấy lạ, những thứ này sâu tựa hồ có vẻ kiêng kỵ đối với Tiểu Nguyệt Nha, cả đám đều vượt qua bé, hướng mình bò tới. Vân Khê không khỏi sinh ra một loại ảo giác, phảng phất trên người của nàng có chứa thức ăn ngon, đối với những con sâu tràn đầy hấp dẫn trí mạng.

Đúng rồi, là máu! Là bởi vì nàng bị thương, vết thương có mùi máu tươi, cho nên mới hấp dẫn bọn chúng.

Chẳng lẽ, đây chính là máu điệt (sâu hút máu) trong truyền thuyết?

Thật ác độc! Cung chủ nhất định là nghĩ đến trong số bọn họ có người bị thương, vẫn chưa có chết, cho nên muốn dùng máu điệt tới cắn thân thể bọn họ, để cho bọn họ chết cũng không được an lành!

Mâu quang Vân Khê đột nhiên lạnh đi, khẽ nguyền rủa một tiếng, thù này nhất định phải trả!

Dời đi sự chú ý, có ánh sáng kì lạ xoẹt qua khóe mắt, Vân Khê nhìn kỹ, mới phát hiện là Xá Lợi Châu trên cổ tay tiểu Nguyệt Nha phát sáng. Một khi có máu điệt đến gần bé, Xá Lợi Châu sẽ phát ra ánh sáng, ánh sáng nhàn nhạt, mấy phần thánh khiết, mấy phần trang nghiêm.

Thì ra là máu điệt sợ Xá Lợi Châu!

Như thế tốt lắm, Tiểu Nguyệt Nha sẽ an toàn.

“A! Cứu mạng a ——”

Thượng Quan Như Nhi mới đi vào phòng bếp đun nước, trên tay cầm bình nước đi tới,thấy một màn như vậy, nàng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, bình nước trong tay bị đổ, nước nóng vãi đầy mặt đất.

“Nhỏ giọng một chút, đừng đem Tiểu Nguyệt Nha đánh thức!”Sợ hù đến nữ nhi, Vân Khê chịu đựng đau đớn, nói với Thượng Quan Như Nhi. Nàng từ trên giường đứng dậy, bình tĩnh hết thảy

“Đại tẩu, trên lưng của người……”Vân Khê nghiêng người, Thượng Quan Như Nhi thấy cảnh tượng kinh khủng trên lưng của Vân Khê, không nhịn được bụm miệng, hoảng sợ nói.

Vân Khê cả người chấn động, phóng ra huyền khí, một lực lượng được phóng thích, máu điệt trên lưng nàng nhất tề bắn ra, rời xa thân thể nàng.

“Mẫu thân!”Tiểu Mặc đi theo Vân Trung Thịnh vội vàng chạy vào Ngọa Long cư, thấy cảnh tượng bên trong gian phòng, hai người đều lo lắng.

“Là máu điệt! Bọn chúng thích nhất là máu người, ngửi thấy mùi máu tươi chúng sẽ tới. Chúng ta bận đào đất, không có lưu ý đến sự xuất hiện của máu điệt, không nghĩ tới bọn chúnglại hành động nhanh như vậy, toàn bộ tiến vào Ngọa Long cư.”Vân Trung Thịnh nhíu mày nói, hắn vung trường kiếm trong tay, bắt đầu chém giết máu điệt trên mặt đất.

“Địa đạo?”Vân Khê chân mày một đứng thẳng, đại khái hiểu rõ bọn họ đang làm cái gì, “Địa đạo đào như thế nào? Có hi vọng rời đi sao?”

Trong thời gian ngắn,vô số máu điệt lần nữa hướng nàng vọt tới, Vân Khê vung Kinh Hồng kiếm trong tay, kiếm khí tỏa ra bốn phía.

Máu điệt nhanh chóng thoái lui, một khi kiếm khí hơi yếu, bọn họ lại không sợ chết bò tới.

Lặp đi lặp lại như vậy.

“Đã khá tốt! Hiện tại giải quyết máu điệt trước rồi hãy nói!”Trường kiếm trong tay Vân Trung Thịnh vung lên mạnh mẽ như gió

Máu điệt chi chít, dưới mấy kiếm, chỉ có thể giết một số ít, Vân Trung Thịnh mồ hôi lạnh ứa ra, nhìn những con sâu đang ngọ nguậy, nổi hết cả da gà. Cũng không phải sợ, mà là thấy bọn chúng, làm người ta sinh ra ác cảm.

Tiểu Mặc cũng không có nhàn rỗi, không ngừng vung trường kiếm, chém giết máu điệt trên mặt đất.

Thượng Quan Như Nhi mặc dù võ công thấp kém, nhưng cũng có thể cầm kiếm quét dọn máu điệt dưới chân, hơn nữa máu điệt ngửi mùi máu tươi thấy trên người Vân Khê mà bò tới, cho nên dưới chân nàng máu điệt không ít. Thích máu người, lại là máu tương đối thuần khiết, ngửi thấy mùi máu tươi, máu điệt lâm vào tình cảnh điên cuồng, như không thấy kiếm khí đang lóe sáng, bọn chúng liều chết xông tới.

Nơi này chỉ có chỗ của Tiểu Nguyệt Nha là an toàn nhất, động tĩnh lớn như thế, hoàn cảnh nguy hiểm như thế, bé lại còn có thể ngoan ngoãn ngủ ngon, quả thực kỳ tích!

Bên trong Ngọa Long cư, cảnh chém giết máu điệt khí thế ngất trời.

Bên ngoài Ngọa Long cư, tiểu phượng hoàng vẫn còn bận xua tan khói độc, Cửu cô cô vừa xua đuổi máu điệt, vừa thay Vân Trung Thịnh tiếp tục đào địa đạo. Một cỗ hàn khí đột nhiên từ dưới truyền tới, xuyên qua địa tầng, đập vào mặt, Cửu cô cô trong miệng phát ra tiếng cười, rốt cục cũng đào xong!

“Các ngươi mau ra đây sao! Địa đạo đã đào thông!”

Nghe được thanh âm của Cửu cô cô, mọi người mừng rỡ.

Vân Khê quét một vòng, trước khi rời đi, trước hết phải giải quyết máu điệt ở trong Ngọa Long cư.

“Tất cả mọi người mau rời khỏi gian phòng này, ta hiện tại muốn thi triển thuật đóng băng, giải quyết bọn chúng!”

“Thương thế của ngươi còn chưa khỏi mà.”Vân Trung Thịnh nhắc nhở.

“Đã không có gì đáng ngại, ta không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu. Chỉ cần không gặp mẹ ngươi, đối phó một cao thủ còn dư dả.”Vân Khê tự tin nói, nàng tuyệt không phải nói khoác, năng lực chữa thương của linh châu phi thường kì diệu, lần này nếu không phải đả thương tương đối nặng, bằng vào năng lực của bảy viên linh châu, vết thương của nàng đã lành không ít, “Các ngươi mau đi ra ngoài! Tiểu Nguyệt Nha lưu lại, không nên đánh thức bé!”Ánh mắt hướng tới nữ nhi, đáy mắt hiện ra nhu tình.

“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài.”Vân Trung Thịnh dẫn Tiểu Mặc cùng Thượng Quan Như Nhi rời đi.

Vân Khê mở ra cơ quan, đóng lại tất cả cửa sổ bên trong gian phòng, nàng đi tới bên cạnh nữ nhi, mượn ánh sáng thánh khiết của Xá Lợi Châu bao quanh, lấy hai mẹ con nàng làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn an toàn. Trong vòng tròn, máu điệt không dám nhích tới gần một bước.

“Đóng băng thuật!”

Nhanh chóng kết ấn, thi triển thuật pháp.

Một lượng lớn huyền khí từ trong cơ thể phát ra, vết thương trên lưng bị động gây ra đau đớn, Vân Khê cắn răng chịu đựng, toàn lực ứng phó!

Cách cách cách cách……

Trong vòng tròn, băng nhanh chóng ngưng kết…… Thành công!

“Khụ!”thân thể Vân Khê lay động, trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi.

Trong đó vài giọt máu, rơi trên mặt Tiểu Nguyệt Nha, nhiệt độ nóng hổi đem tiểu tử thức tỉnh. Bé từ từ mở to đôi mắt xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn vô ý thức nhúc nhích, đợi thấy rõ thân ảnh mẫu thân trước mắt, ánh mắt của bé sáng ngời, vui mừng kêu lên: “Mẫu thân, mẫu thân!”

Mẫu thân tỉnh, thật tốt quá!

Bé chỉ chú ý tới mẫu thân, chờ thêm hồi lâu, mới phát hiện chung quanh hết thảy trở nên rất kỳ quái.

“Hả?”Bé gãi đầu, tò mò nháy mắt.

“Không có chuyện gì rồi!”Vân Khê đưa tay, lau đi vết máu trên mặt con, mỉm cười từ ái.

Cửa sổ một lần nữa được mở ra, Vân Khê đi ra Ngọa Long cư, thấy Cửu cô cô đang thi triển thần lực của nó, đem linh thụ nhổ tận gốc, khóe miệng nàng không tự chủ rút xuống.

Tiểu Mặc ở một bên tích cực chỉ huy, trong miệng hô: “Nhẹ một chút…… Chậm một chút…… Cẩn thận a!”

Vân Khê lặng đi, trán rơi vài cái hắc huyết, cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy nàng đã thấy nha,quả thật là trò giỏi hơn thầy!

(PT: Cái này tiểu Mặc quả là công phu sư tử ngoạm đi, toàn gia đều biến thái a)

Nàng thật phục ý nghĩ của nhi tử, tiện tay dắt dê đem linh thụ trong Cấm Cung nhổ lên, nhổ ra cái dựng lên?! Chuyện này nếu để cho cung chủ biết, chắc chắn bà ta sẽ giận đến hộc máu?

Nguyên là muốn nhốt nàng, tiện đà dùng các kiểu cơ quan giết chết nàng, bắn chết nàng, độc chết nàng…… Nhưng không ngờ nàng chẳng những không chết, còn đem gốc linh thụ quý giá trong Cấm Cung đào lên, đổi lại ai cũng sẽ bị hộc máu mà chết.

Có thế chứ! Không hổ danh là nhi tử được nàng chỉ dạy, không bao giờ làm ăn lỗ cả, nhạn chết tự nhổ lông, truyền thống “ta không đen tối thì ai đen tối”được truyền thừa, phẩm chất tốt được thăng hoa!

Linh thụ bị nhổ tận gốc, cả Cấm Cung khẽ rung lên. Trên mặt đất máu điệt còn lại bò ra phía ngoài thạch thất, khói độc đảo chiều, mãnh liệt hơn, hàn khí bị nén dưới đất gào thét mà tới, Như anh hùng thắng trận tấu vang khúc hát ăn mừng chiến thắng.

Thành công!

Bắt đầu từ bây giờ linh thụ thuộc về bọn họ.

“Đi! Lúc này rời đi thôi!”Ánh mắt Vân Khê phát sáng, tưởng tượng thấy cung chủ nhìn thấy bên trong một màn này sẽ có phản ứng như thế nào, bà ta chắc sẽ hối hận a.

Người bên ngoài Cấm Cung, cũng cảm nhận được mặt đất rung động.

Cung chủ nghi ngờ cau mày, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bọn họ còn sống?”

Thủ vệ cũng rất nghi ngờ, chần chờ nói: “Cung chủ, có muốn tiếp tục khởi động cơ quan không?”

Vân Bác Viễn dùng ánh mắt căm tức lên án bà ta, bên trong còn có thể có tiếng âm truyền đến, đây là nói rõ hắn Thịnh Nhi mạng lớn, mệnh không có đến tuyệt lộ ư?

“Đem tất cả cơ quan hết thảy khởi động cho ta! Bổn tọa cũng không tin, bọn họ có ba đầu sáu tay, tất cả đều không chết!”Cung chủ nói.

“Không! ——”dưới sự kích động, Vân Bác Viễn phát ra thanh âm, lại hóa giải huyệt đạo trên người, hắn chạy gấp hướng cơ quan, hung hăng đẩy thủ vệ ra.

“Vân Bác Viễn, ngươi muốn chết!”Cung chủ huyền khí bộc phát, hóa thành chưởng lực, đánh tới.

Cảm nhận được áp lực phía sau, Vân Bác Viễn không có lùi bước, không hóa giải chưởng lực đánh tới vẫn hướng tới cơ quan đi đến, chỉ nghe rắc từng tiếng vang, cơ quan bị rời đi.

Cửa đá từ từ mở ra.

“Phốc ——”

Chưởng lực của Cung chủ đồng thời đánh tới phía sau lưng Vân Bác Viễn, cả người hắn ngã về phía sau, phun ra rất nhiều máu tươi.

Vô cùng thê thảm!

Xa xa Vân Trung Thịnh vừa vặn nhìn thấy một màn này, hắn giật mình.

“Cha, ngô ——”Hắn lên tiếng gọi ầm ĩ bị Vân Khê lấy tay gắt gao bịt kín cái miệng của hắn, trước mắt bọn họ không thể đánh nhau với cung chủ được, một khi kinh động đến Vân Huyễn điện, như vậy bọn họ sẽ phải đối mặt với tất cả cao thủ của Vân Huyễn điện.

“Ngô ngô ngô……”Mắt thấy, thân ảnh phụ thân từ từ ngã xuống, Vân Trung Thịnh đau đến không muốn sống, hai mắt đỏ ngầu nhìn hết thảy bên ngoài cửa Cấm Cung, hắn không thể tin được cũng không nguyện tin.

Cha, người không thể chết được! Ngàn vạn không thể chết được!

Nương, người thật nham hiểm! Chẳng những muốn đưa ta vào chỗ chết, ngay cả phụ thân cũng không bỏ qua, người đến tột cùng có tâm như thế nào?

Phanh!

Phụ thân thân ảnh ở trong mắt của hắn không tiếng động ngã xuống, không thể bò dậy, hắn tuyệt vọng.

Hắn liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát kiềm chế của Vân Khê, đi xem một chút phụ thân của hắn, hắn muốn biết phụ thân rốt cuộc có còn hay không cứu được!

“Ngô ngô ngô, buông! Buông!”

“Ngươi bình tĩnh một chút! Hiện tại mẹ ngươi đã mất đi lý trí, bà ta có thể tự tay giết phụ thân ngươi, cũng có thể đích thân giết ngươi! Nếu như ngươi muốn báo thù cho cha ngươi mà nói…, liền tỉnh táo lại, trước rời đi, ta nhất định sẽ cho ngươi cơ hội báo thù!”Vân Khê khuyên nhủ.

Vân Trung Thịnh lắc đầu, dùng sức địa giãy dụa: “Buông! Buông!”

Vân Khê không cách nào, không thể làm gì khác hơn là hóa thủ vi đao (lấy tay làm đao), đánh trên cổ hắn, tạm thời làm cho hắn hôn mê, mang theo hắn rời khỏi Cấm Cung.

Trước khi đi, ánh mắt Vân Khê ánh mắt lạnh đi, hướng về phía cung chủ nhìn tới, bao hàm thâm ý.

“Vân Bác Viễn, đây là ngươi tự tìm! Không thể trách Bổn tọa, ngay cả ngươi cũng dám làm trái lệnh của bổn tọa!”Cung chủ mắt lạnh nhìn xuống,Vân Bác Viễn chỉ còn lại một hơi thở, trong lòng tức giận, nam nhân của mình lại phản bội mình, bà ta tuyệt không cho phép, cho dù từng là nam nhân mình thích, cũng không thể nào khiêu chiến tôn nghiêm của mình.

Vân Bác Viễn không để ý đến bà ta, ánh mắt của hắn xuyên qua tầng mây, nhìn về chỗ sâu trong Cấm Cung.

“Thịnh Nhi, hãy sống tốt…… sống.” Tay hắn run rẩy, hướng không trung, hướng bên trong Cấm Cung, Thịnh Nhi của hắn ưu tú như thế, thiện lương như thế, vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của hắn.

“Thịnh Nhi……” Tay hắn run rẩy rồi rơi xuống

Thủ vệ song đồng co rụt lại, khuôn mặt có chút động, khom người dò xét dò hơi thở của hắn: “Cung chủ, hắn…… Hắn đã chết.”

“Chết thì chết, có cái gì ngạc nhiên? Ngươi đi, xem một chút người ở bên trong đã chết hay chưa? Bổn tọa ở chỗ này coi chừng dùm, nếu bọn họ dám trốn ra được, bổn tọa sẽ đưa bọn họ một đoạn!” Tầm mắt Cung chủ rời đi, không có liếc hắn một cái, so với sống chết của hắn, Vân Khê mang đến cho bà ta nhiều phiền toái hơn, càng làm cho bà ta căm giận đến tận xương tuỷ, trong nội tâm bà ta vô cùng tức giận.

“Dạ, cung chủ.” Thủ vệ đứng dậy, hướng Cấm Cung đi tới.

Cung chủ hí mắt, lặng yên chờ, bà ta trăm triệu lần không nghĩ tới người bà ta coi là cái đinh trong mắt người, giờ phút này đang từ dưới mắt của bà ta lặng lẽ rời đi.

Một lúc lâu, từ trong Cấm Cung truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, thủ vệ hét lớn, xa xa truyền ra: “Cung chủ, không xong! Cây, cây……”

Cung chủ cau mày, cái bà ta muốn biết là người ở bên trong rốt cuộc chết hay chưa, tên kia nói cây cái gì?

“Người đâu? Đã chết chưa?”

“Người, không có, chạy rồi! Cây, cây vậy……”

Lại là cây! Cung chủ không nhịn được nhíu mày.

“Ngươi nói cái gì? Không có người, chạy rồi?” Một trận gió thoảng qua, cung chủ lặng yên không một tiếng động đi vào trong Cấm Cung.

Trong Cấm Cung, khói độc theo địa đạo tràn ra, tản đi nên bây giờ còn hơn phân nửa khói độc lưu lại, trên mặt đất, khắp nơi đều là tên, nơi đó nào có thân ảnh?

Cung chủ chân không chạm đất, giống như một luồng u hồn, trực tiếp từ trên bay qua đống tên. Khi thấy cửa sắt bị mở ra, bà ta nheo mắt, bỗng nhiên nhận thấy trong Cấm Cung có chỗ nào đó có cái gì không đúng, thật giống như thiếu chút đồ trọng yếu nào đó.

Thiếu cái gì đây?

Đợi tầm mắt của bà ta rơi vào một lỗ thủng lớn trên mặt đất, bà ta chợt giật mình hiểu ra, rốt cuộc biết thiếu cái gì.

“Vân, Khê! Làm sao ngươi dám lớn mật như thế, đem linh thụ tổ tiên trồng xuống nhổ tận gốc? Ngươi đây là đối với Vân tộc liệt tổ liệt tông khinh nhờn, ngươi sẽ gặp thiên lôi đánh chết! Ngươi…… Ngươi……”

Cung chủ giận đến lời nói không có mạch lạc, cả người lay động.

Linh thụ chính là được tổ tiên Vân tộc trồng xuống, ở chỗ này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng bây giờ không cánh mà bay rồi, chuyện này nếu để cho những cao thủ nội tông biết rồi, bà ta chịu không nổi?

Nghiêm trọng mà nói, bà ta không bảo vệ tốt di vật tổ tiên để lại, có khả năng sẽ bị nội tông tước đi quyền trị vì.

“Vân, Khê, bổn tọa nhất định phải đem ngươi rút gân lột da, chết không được tử tế!”

Đi được nửa đường Vân Khê rùng mình một cái, xoa xoa lỗ mũi, thầm nghĩ oan uổng a, nàng không phải đầu xỏ nhổ linh thụ, căn bản không phải là nàng a, nàng cái gì cũng không có làm a! Chết oan rồi, so sánh với Đậu Nga còn oan hơn!

(“Nỗi oan của nàng Đậu Nga”kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình)

“Vân, Khê! Bổn tọa muốn xé nát ngươi!”

Cung chủ thật là càng ngày càng tàn ác.

Lúc này thủ vệ không dám nhích tới gần cung chủ, sợ trở thành nơi trút giận.

“Cung chủ, người nhìn! Bọn họ làm xuống chiếc nhẫn trữ vật.” Bà ta thấy bên cạnh cái hố có chiếc nhẫn, bề mặt nhẫn bị tầng băng bao phủ, là bị đóng băng

Cung chủ hô hấp thật sâu, thật vất vả mới ổn định tâm tình, bàn tay bà ta một phen, đem chiếc nhẫn thu vào trong lòng bàn tay.

Nhiệt độ lạnh, chạm đến lòng bàn tay, chân mày bà ta nhíu lại, rõ ràng chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật, căn cứ kinh nghiệm của bà ta phán đoán, chiếc nhẫn trữ này vật cấp bậc không thấp, bên trong không gian không nhỏ.

Chiếc nhẫn này thuộc về nữ nhân, hẳn là Vân Khê lúc vội vàng đào địa đạo, không cẩn thận lưu lại a?

Bà ta cười lạnh một tiếng, thúc dục chưởng lực, dùng lực, đem nó coi như là bản thân Vân Khê, hung hăng giày xéo tàn phá!

Ngưng kết miếng băng mỏng trên mặt nhẫn, rất nhanh tan ra, đột nhiên, dị tượng bắt đầu sinh, không biết tên vật thể màu nâu, một tên tiếp theo một tên từ trong trữ vật bắn ra, giống như là gắn lò xo, đầu tiên là một tên tiếp theo một tên nhảy ra bên ngoài, sau đó là một đám tiếp theo một đám nhảy ra bên ngoài!

“Cái quái gì?”vật thể màu nâu phần lớn bắn trên mặt cung chủ, nhanh chóng hấp thụ, không tới chốc lát, bò đầy hơn phân nửa khuôn mặt của bà ta. Cũng may có một tầng khăn lụa che mặt, chống đỡ một bộ phận dị vật, nếu không bà ta vừa há miệng nói chuyện, dị vật liền trực tiếp bắn ra vào trong miệng bà ta.

Chi chít sâu bò đầy mặt mình, cung chủ vội vàng bỏ chiếc nhẫn trữ vật xuống, dùng sức xé rách màn sa, quét sạch sâu trên mặt, bà ta nổi trận lôi đình

“Vân Khê, ngươi lại còn cho bổn tọa một chiêu như vậy? Ngươi quá trẻ con đi!”

Một chiêu này căn bản không lấy tánh mạng của bà ta, tối đa cũng chính là ác tâm của nàng (Vân Khê) thôi, bà ta lại nở nụ cười, cười Vân Khê trẻ con.

“Ngươi cho rằng như vậy có thể hù bổn tọa, trả thù bổn tọa sao? Ha ha ha, ngươi cũng quá xem thường bổn tọa.” Cung chủ cười to.

“Cung, cung chủ, mặt ngài……”Thủ vệ kinh ngạc nhìn mặt của bà ta, nuốt xuống nước miếng.

“Mặt của bổn tọa? Còn không phải là Vân Khê làm hại? Nàng có gì tốt chứ, lại dám động tay động chân trong mỹ nhân lộ, muốn phá hủy mặt bổn tọa.”

“Không, không phải là, cung chủ, mặt ngài…… chảy máu.” Thủ vệ cẩn thận nhắc nhở.

“Chảy máu?” Cung chủ hơi ngẩn ra, cũng cảm giác được mặt mình tựa hồ có cái gì không đúng, có chất lỏng chảy trên mặt. Chuyện gì xảy ra?

Bà ta giơ tay lên, sờ gương mặt của mình, sợ hãi phát hiện thật sự có vết máu.

“Gương, cầm gương cho bổn tọa!” Cung chủ để ý nhất chính là dung mạo của mình, lúc trước dùng lộn mỹ nhân lộ, bà ta đã giận không kềm được rồi, hiện tại phát hiện mặt của mình lại khác thường, trong bụng nhất thời nóng nảy, thậm chí quên mất mình giờ phút này người ở chỗ nào, thuận miệng chính là “lấy gương”, phản ứng theo bản năng.

Thủ vệ nhìn quanh, đúng thật tìm được rồi một cái gương đồng, để ở góc tường.

“Cung chủ, nơi này có gương!” Hai tay cung kính dâng lên, trong lòng thấy kỳ quái, vì sao nơi này có gương đồng? Không phải là ở lại lỗ thủng bên cạnh, vừa vặn là ở góc tường, một nơi tầ thường không thu hút chứ? Chẳng nhẽ là Vân Khê người thích trang điểm, tới chỗ nào tùy thân cũng mang theo gương đồng, tùy thời tùy chỗ mang ra soi gương?

Gương mới vừa dâng lên sau, thủ vệ lập tức hối hận, cung chủ nếu là thấy dung mạo mình bây giờ, vạn nhất dưới cơn thịnh nộ, đem nàng trở thành nơi trút giận làm sao bây giờ?

Đáng tiếc, đã chậm, cung chủ đã thấy được dung mạo mình của mình.

Không hiểu được, kia đến tột cùng là vẻ mặt gì.

Kinh hãi? Kinh sợ?

Tức giận? Tức giận?

Vẻ mặt Cung chủ thay đổi liên tục, nháy mắt biến hóa mấy chục loại, bà ta không có sợ hãi kêu, không có gào thét, ngược lại bình tĩnh thật đáng sợ.

“Ha ha ha ha, tốt! Ngươi quả nhiên là tốt! Trước khi đi, vẫn không quên ở máu điệt động tay động chân, tốt, ngươi khá lắm! Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ngươi có chút bổn sự ấy thôi sao? Ngươi cho rằng như vậy là có thể để cho bổn tọa tức chết, để đạt tới mục đích trả thù sao? Bổn tọa hết lần này tới lần khác không để cho ngươi như ý, bổn tọa không tức giận, một chút cũng không tức giận, ha ha ha ha……”

Cung chủ cười đến điên cuồng, thủ vệ chấn kinh không nhỏ, nàng nguyện thấy cung chủ tức giận, cũng không muốn thấy bà ta cười đến kinh hãi như thế.

“Cung chủ, xin bớt giận! Đây bất quá là quỷ kế nho nhỏ của Vân Khê, cung chủ chớ để bị nàng làm cho tức giận. Vân Huyễn điện còn nhiều mà linh đan diệu dược, nhất định sẽ trị lành mặt cung chủ.”

“Tức giận? Bổn tọa làm sao sẽ tức giận? Bổn tọa tung hoành giang hồ mấy chục năm, làm sao sẽ bị một tiểu nha đầu chọc giận?”Cung chủ rống to, một đôi mắt hằn lên những tia máu.

Thủ vệ co cổ lại, thầm nghĩ người như thế mà còn không gọi là tức giận, vậy làm sao mới gọi là tức giận?

Cung chủ đi lên trước một bước, hướng về phía lỗ thủng cười lớn: “Ha ha ha ha, ngươi không phải là rất được sao? Cứ như vậy chạy trối chết rồi? Vân Khê, ngươi cũng là điểm này dùng một chút thủ đoạn nhỏ, muốn đấu cùng bổn tọa? Ngươi căn bản không xứng!”

Tiếng vang không ngừng mà quanh quẩn, phát tiết phẫn nộ của bà ta.

Lúc này, từ lỗ thủng phía dưới, lộ ra một đầu nho nhỏ màu vàng, cùng bà ta bốn mắt nhìn nhau.

Cung chủ ngừng tiếng cười, rõ ràng sửng sốt, ngơ ngác nhìn tiểu phương hoàng đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhất thời không có kịp phản ứng.

“Ngươi đừng nhìn người ta như vậy, người ta rất xấu hổ.”Tiểu Phượng Phượng nhìn dáo dác, ra vẻ xấu hổ.

“Vạn Hoàng Chi Hoàng?” Phản ứng đầu tiên của Cung chủ, chính là đưa tay bắt nó, không nghĩ tới Vân Khê đi mà còn để lại một thú sủng.

Tốt, rất tốt! Ta sẽ bắt nó, nướng ăn!

“Đừng tới đây!” Tiểu Phượng Phượng hai cánh run lên, một bộ dạng bị người ăn hiếp, rất đáng thương. Song, một màn này chẳng qua là làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, sau một khắc, nó vòng thân đi, sau đuôi hướng về phía cung chủ bắn dị vật!(tự các độc giả hiểu nha)

Thật xấu hổ!

Nó không phải là thú tùy tiện như vậy!

Cung chủ cho là ám khí lợi hại gì, kinh hô một tiếng, liên tục rút lui, ai ngờ “Ám khí” bắn ra ở trên mặt bà ta không đau không ngứa, không có bất kì dấu hiệu gì, bà ta giơ tay lên, dùng sức, sau đó thấy được bãi màu vàng đây là…..(các nàng biết là cái gì rùi đúng k?đọc đoạn này buồn cười quá:D)

Cung chủ hộc máu!

“Tiểu súc sinh! Ngươi đứng lại cho bổn tọa!”

“Đã nói rồi mà, không nên tới a!”Tiểu Phượng Phượng vô tội với hành động của mình, không hình tượng chổng đuôi lên.

Cung chủ tức giận đánh tới, nó cả người run, phi thẳng ra ngoài, bỏ trốn mất dạng. Nó đem nhiệm vụ nữ ma đầu giao cho hoàn thành, nó cũng không muốn bị cung chủ xấu xa bắt được, đem nó nướng ăn.

Tiểu phượng hoàng vừa trốn, vừa không quên đem lời nữ ma đầu nhắn lại: “Ngươi trúng độc gọi là bà nội đầu heo, ba ngày không dùng giải dược mà nói…, ngươi sẽ biến thành bà nội đầu heo! Giải dược chỉ có một!”

Bà nội đầu heo? Mất công nó nghĩ ra tên của độc a.

Cung chủ lao xuống lỗ thủng, tay ưng trảo, ra sức muốn bắt tiểu phượng hoàng. Dù công lực của bà ta cao tới đâu, cũng không cách nào giống như tiểu phượng hoàng tự do bay lượn trên không. Cung chủ đuổi theo một đoạn đường, liền lập tức đi vòng trở lại, mắt nhìn xuống biển mây dưới chân sâu không thấy đáy, bà ta khắc chế không được nữa, hộc máu, phá cổ họng gào thét: “Vân, Khê, ngươi chờ đó cho bổn tọa, bổn tọa tuyệt không để ngươi sống rời khỏi Vân tộc! Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, bổn tọa cũng nhất định sẽ đem ngươi bắt trở lại!”

“…… Đem ngươi bắt trở lại!”

“…… Bắt trở lại!”

“…… Trở lại!”

Thanh âm của bà ta quanh quẩn thật lâu.

Núp ở dưới biển mây, khóe môi Vân Khê cong lên, nàng cũng muốn nhìn đối phương đến tột cùng làm như thế nào đem nàng đuổi bắt lần nữa.

Bà nội đầu heo, hối hận có kỳ!

Vốn muốn chờ cung chủ đuổi theo, sẽ đánh lén một cái, bây giờ không được rồi, cũng được, thù này tạm thời ghi nhớ, ngày sau nữa báo!

“Chúng ta đi!”

Nàng ngồi trên lưng Huyền Dực, tạm để chuyện xấu tiểu phượng hoàng gác lại. Vân Khê tóc đen tùy ý bay ở trong gió, Huyền Dực lao xuống, xuyên qua biển mây, biến mất ở đằng xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi