THIÊN TỐNG

Hủ bại, bại không phạt, thắng không thưởng. Hết lần này tới lần khác không phạt là tướng, có phạt lại là binh. Không hủ bại chính là binh, có thưởng lại là tướng. Binh tướng tách rời nghiêm trọng. Binh không có lòng đánh trận. Mặt khác tướng lĩnh không có năng lực. Thái giám Đồng Quán này, không ngờ đã là tướng lãnh có thể đánh trận nhất, đây không thể không nói là bi kịch.

Đương nhiên, bởi vì dìm võ, cũng làm cho rất nhiều tướng lãnh thanh niên vĩ đại vốn có thể xuất hiện lại vô duyên với quân đội. Hơn nữa Đại Tống với Tây quân uy mãnh nhất, nhưng tướng lãnh tuổi tác quá mức già cỗi. Đổi lại là Nam Tống, triều đình hơi trọng võ, phát triển ra một đám tướng lãnh, đã có thể đối kháng cùng quân Kim cũng có thực lực thu phục đất đai bị mất.

Còn có hành động châm biếm như một sự sỉ nhục, vấn đề quân đội lại còn phái quan văn cùng thái giám ở triều đình đến làm giám quân. Âu Dương mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết, quan văn chủ yếu là quyết định đánh không đánh, võ tướng thì quyết định đánh như thế nào, như vậy mới xứng đáng.

Trí mạng chân chính là, không có một thống soái mạnh mẽ. Nhìn Hán Vũ đế, có Vệ Thanh quét ngang Hung Nô. Sau khi Vệ Thanh chết, trong nước không có đại tướng, chiến bại liên miên. Cuối cùng mặc dù bức lui Hung Nô, nhưng cũng rất là miễn cưỡng.

Âu Dương không hỏi lại, vấn đề trên căn bản không phải mình, thậm chí là hoàng đế có thể giải quyết được. Hắn lần này không so đo thủ đoạn của công chúa, ngược lại là vô cùng dụng tâm nghiên cứu câu hỏi này.

Hắn còn biết diệt Bắc Tống chính là Kim quốc năm nay vừa mới thành lập quốc hiệu, vì vậy hắn không hề để ý tới thực lực Đại Tống, ngược lại bắt đầu nghiên cứu Tây Hạ, Liêu, còn có tình huống Kim quốc đang quật khởi kia.

Phong thổ nhân tình, phong tục tập quán, hắn đều hỏi. Hắn mặc dù không phải là thanh niên nghiêm túc, nhưng giác ngộ tối thiểu thì vẫn phải có, chiến tranh bản thân chắc chắn chạy nhanh, nhưng không có nghĩa là dưới tình huống an toàn bản thân sẽ không ra lực.

Bất tri bất giác, đã đến tết âm lịch. Âu Dương thật kinh ngạc phát hiện, ngoài phủ công chúa là cảnh sắc náo nhiệt vui mừng, vô cùng có không khí bình thường ngày tết.

Còn trong phủ thậm chí ngay cả câu đối cũng không có dán lên. Hơn nữa những ngày này, Âu Dương phát hiện không chỉ có riêng ba người mình ra vào trong phủ, còn có một vài người thần bí cũng thường xuyên ra vào.

Những người này toàn bộ là kiệu thẳng vào Gia Quốc cung, giấu đầu giấu đuôi. Còn có công chúa cũng không thường xuyên ở trong phủ, sẽ thường xuyên ra ngoài.

Nếu nói trước sau năm mới, thăm viếng lẫn nhau cũng xem như rất bình thường, nhưng Âu Dương vẫn luôn cảm giác quái dị. Về phần Tiểu Thanh, căn bản vốn cũng không đến trong viện, Âu Dương rất ít khi nhìn thấy.

Cũng may, công chúa chưa quên có khách vẫn ở trong nhà mình đón năm mới. Đêm ba mươi, trong cung bày yến tiệc, đặc biệt mời ba người. Còn bản thân công chúa thì lại cách một bức bình phong cùng thưởng thức tiệc rượu với mọi người.

Âu Dương rất buồn bực, làm gì thần bí như vậy chứ? Không phải là nữ nhân sao? Con cóc ba chân còn chưa từng thấy, nữ nhân trần truồng hai chân thì không cần nhìn quá nhiều.

" Hôm nay là đêm ba mươi, ba vị công tử nếu như có yêu cầu gì, cứ nói ra với ta."

Công chúa ở sau tấm bình phong nói:

" Ủy khuất mọi người ở đây đón năm mới, bổn cung cảm thấy bất an vô cùng."

Hai gã công tử khác lập tức khách khí nói cái gì vì công chúa phân ưu, là chuyện nên mà. Hơn nữa cẩm y mỹ thực đã rất thỏa mãn rồi.

Âu Dương thì giơ tay hỏi:

" Có thể mang Lý Sư Sư tặng đến trên giường ta không?"

"..."

Công chúa giận dữ, người này lời nói cho tới bây giờ đều không phun ra được câu nào lọt tai, người như vậy cũng có thể là Giải Nguyên chứ. Có điều... Hắn là làm sao biết có một danh kỹ tên là Lý Sư Sư? Công chúa nói:

"Chẳng lẽ nữ tử ta phái đến không bằng một kỹ nữ?"

Đại tỷ, chủ yếu là danh khí. Cung nữ của ngươi tất cả đều là Giáp Ất Bính Đinh,mình có hư thân ở triều Tống này cũng không thể uổng phí trên người các nàng được chứ? Người ta là ai? Danh nhân lịch sử lưu danh thiên cổ đó, một đêm ân ái, mới không phụ lòng mình lội trở về trăm năm triều Tống này. Âu Dương ha ha cười:

" Nếu miễn cưỡng thì cũng được."

" Không nên khích tướng, bổn cung không thích dáng vẻ này."

Công chúa quát hỏi:

" Còn có yêu cầu khác không?"

" Có thể mang ta đến trên giường Lý Sư Sư hay không?"

Âu Dương thay đổi yêu cầu.

" Ba vị từ từ dùng."

Công chúa đứng lên nói:

" Bổn cung mệt mỏi, đi nghỉ trước."

Nàng có hàm dưỡng, không so đo với người nào đó.

" Thật không có lòng."

Âu Dương thở dài, tiếp tục càn quét thức ăn trên bàn. Có yêu cầu gì là ngươi hỏi, nói ra ngươi liền trở mặt, thử nói xem có đạo lý hay không.

"..."

Hai người Trương Lý hai mặt nhìn nhau, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ tại sao công chúa hết lần này đến lần khác lại dễ dàng tha thứ hành vi vô lễ của Âu Dương.

Thật ra không đừng nói là bọn họ, bản thân Âu Dương cũng không rõ lắm, hắn vừa rồi nghe thấy thanh âm công chúa cũng rất tức giận. Cơm nước no nê, Âu Dương vỗ cái bụng căng cứng rời khỏi, một tên nội vệ đuổi theo, đưa Âu Dương đến viện tử trong sân ở lại.

Âu Dương vào nhà xem xét, nước ấm đã chuẩn bị xong xuôi, bảo hai người cung nữ rời khỏi. Ở chung thời gian lâu như vậy, hai cung nữ biết thói của Âu Dương, cũng không nói gì liền rời khỏi.

Nằm ở trong thùng tắm rửa, Âu Dương không khỏi thở dài. Vấn đề công chúa muốn hỏi hắn cơ bản đã chuẩn bị xong câu trả lời. Dựa thế nhân vật hoàng gia, vốn phải là chuyện rất vui vẻ, nhưng Âu Dương cũng không cảm giác được vui vẻ.

Hắn ở hiện đại là người vì mình, có tư tưởng, có lý tưởng, biết mình muốn cái gì, mình thích cái gì. Hắn không thích cảm giác bị người nắm giữ ở trong lòng bàn tay. Nhưng... Có biện pháp nào chứ? Đây là xã hội phong kiến, hoàng quyền chí thượng, ai sẽ vì mình đắc tội đắc tội một công chúa?

Leo ra khỏi thùng tắm, Âu Dương cầm mùa đông vừa lau người vừa đi đi lại lại trong phòng. Mặc dù là mùa đông, hoàng gia hoàng gia không có mùa đông, đồ dùng sưởi ấm cực kỳ đầy đủ. Sau khi lau khô vắt ở thắt lưng, xem như xong chuyện. Nhưng hắn không ngờ trong phòng ngủ lại có người, đi vào lại càng hoảng sợ, Tiểu Thanh không ngờ cúi đầu ngồi ở bên giường.

Âu Dương tiện tay cầm lấy quần áo phủ thêm. Cũng không nhìn Tiểu Thanh hỏi:

" Công chúa bảo ngươi thay thế Lý Sư Sư?"

Tiểu Thanh không nói chuyện, đứng lên chậm rãi cởi quần áo.

" Ra ngoài!"

Âu Dương nói:

" Đừng để ý tới lời nói bừa của ta. Ra ngoài."

Tiểu Thanh không để ý tới, đem quần áo cởi xuống đặt ở bên giường.

Âu Dương hô:

"Người đâu!"

"Dạ có! Công tử có gì căn dặn?"

Nội vệ ở ngoài phòng nói.

"Nói với công chúa, nàng có thể chết rồi đó."

" Cái này...."

Nội vệ toát mồ hôi.

" Không có việc gì."

Âu Dương thở dài. Đi đến bên cạnh Tiểu Thanh giúp nàng mặc lại y phục nói:

" Ta không phải là lưu manh. Loại chuyện này sẽ không làm."

Âu Dương xoay người, sau đó vừa mặc quần áo vừa nói:

" Cái này gọi là bức dân làm giặc, ta rất tò mò võ công của ngươi tốt như vậy, làm sao lại cùng giúp bà tám kia chứ?"

" Thật ra ngươi không nên nói công chúa như vậy."

Tiểu Thanh sâu kín hỏi:

" Ngươi biết Vương Sân không?"

Âu Dương lắc đầu:

Không biết

Tiểu Thanh không để ý tới tiếp tục nói:

" Công chúa cũng thấy đương kim hoàng thượng ngu dốt vô năng, trắng trợn vơ vét của cải nhân dân, vô cùng xa xỉ, hoang dâm vô độ. Còn thành lập cục chế tạo vật phẩm chuyên cung cấp cho hoàng thất hưởng dụng, Thần Tông biến pháp gần như bảy phần đều đã bị hắn tiêu xài. Như lời ngươi nói,lấy của dân nghèo làm lợi cho bản thân..."

" Đừng nói nữa, ta không muốn biết nhiều như vậy."

Âu Dương vã mồ hôi, bản thân cắn ngươi một cái, hậu quả dĩ nhiên là tham dự vào trong vận động tạo phản rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi