THIẾT LẬP TÍNH CÁCH CỦA LỐP XE DỰ PHÒNG HỎNG RỒI

Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Trong xe an tĩnh lại, Tần Lý sửa sang lại tài liệu, nhìn về phía Trình Mộc Quân bên cạnh.

Trình Mộc Quân như đã ngủ, nhắm mắt dựa vào ghế, hô hấp đều đặn, kính mắt trên mũi vẫn không gỡ xuống. Trình Mộc Quân đeo kính là trợ lý Trình hoàn mỹ, hai người ước định đã nhiều năm, hắn chưa bao giờ lộ ra bất luận cảm xúc riêng tư nào khi đeo kính.

Tần Lý cảm thấy vừa rồi Trình Mộc Quân có hơi lạ, giống như là ghen, chẳng lẽ là bởi vì Tống Cảnh Thần xuất hiện?

Y không phải là người mẫn cảm, trước đây đồng ý với Trình Mộc Quân cũng không suy nghĩ quá nhiều. Bạn bè tụ họp, đưa trợ lý đi theo cũng không có gì không ổn, Trình Mộc Quân lại không đơn giản chỉ là trợ lý.

Đến bây giờ Tần Lý mới muộn màng nhận ra, Trình Mộc Quân còn là tình nhân của mình.

Nhìn từ góc độ trợ lý, hết thảy đều hợp lý, nhưng nhìn từ góc độ của tình nhân, không bình thường chút nào.

Mặc dù hai người đã có quan hệ thân mật suốt bảy năm, nhưng việc Trình Mộc Quân bất hòa với bạn bè của Tần Lý là điều rất rõ ràng. Hắn bỗng nhiên muốn tham gia tụ họp, có phải là vì nhận thấy được điều gì hay không?

Tần Lý nhíu mày, thấy hơi nôn nóng, càng nôn nóng ý niệm trong lòng càng nhiều, rất nhiều chuyện ngày thường không nghĩ đến giờ lại đồng loạt hiện lên.

Y nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân dù đang nhắm mắt nhưng mặt mày vẫn căng chặt, bỗng nhiên nhớ tới một việc.

Hình như đã lâu rồi Trình Mộc Quân không cười với y, không phải là nụ cười lễ phép trong công việc, mà là nụ cười thật lòng, giống như chứa cả bầu trời sao trong mắt như lần đầu gặp gỡ.

Đến tột cùng là đã bao lâu rồi chưa thấy qua? Tần Lý càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, kỳ lạ là thế mà bản thân lại không phát hiện điều dị thường. Chẳng lẽ là bởi vì y không thèm để ý Trình Mộc Quân, thế nên mới không phát hiện sự thay đổi rõ ràng như vậy?

"Tiểu Lý, cậu làm sao vậy?"

Thanh âm ôn hoà vang lên.

Tần Lý theo bản năng muốn nói nghi vấn trong lòng ra, lại kịp thời nhận ra người mở miệng là Tống Cảnh Thần, không phải Trình Mộc Quân, lời đến bên miệng đổi thành ba chữ đơn giản.

"Không có gì."

"Cậu nhìn này, đi vào con đường kia là trường cấp hai của chúng ta đúng không?" Ngữ điệu vui vẻ nhảy nhót, "Đã thay đổi quá nhiều, tôi phải mất một lúc lâu mới nhận ra đó."

Tần Lý nhìn theo hướng Tống Cảnh Thần chỉ, tức khắc lâm vào hồi ức tốt đẹp thời niên thiếu. Y thấp giọng cười cười, nói: "Đúng vậy, cậu không nói tôi cũng không nhận ra......"

Không bao lâu sau Du Thiếu Ninh cũng tham dự vào, chỉ có Trình Mộc Quân giả ngủ toàn bộ hành trình, dường như không tồn tại.

Vị trí của khách sạn là ở bên hồ ngoại ô thành phố, tiếp giáp với sân gôn, là nơi giải trí của bọn Tần Lý.

Du Thiếu Ninh đi trước đẩy cửa ra, tiếng ồn ào từ bên trong truyền đến.

"Rốt cuộc các cậu cũng đến rồi! Đói chết mất, đưa đồ ăn lên đi!"

"Cảnh Thần! Nhiều năm không gặp cậu vẫn giống vậy, ha ha ha, không giống tôi, già rồi già rồi."

"Tần Lý, người bận rộn nha, vẫn là Cảnh Thần mặt mũi lớn, có cậu ấy tới thì cậu mới xuất hiện."

Trình Mộc Quân đi vào cuối cùng, lúc hắn xuất hiện, không khí nhiệt liệt lập tức đông lạnh.

Vài giây sau mới có người lên tiếng: "Trình Mộc Quân?"

Lại có người nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu ta lại tới?"


Không khí xấu hổ vô cùng.

Chỉ có hai người cảm thấy bình thường, là Trình Mộc Quân và Tần Lý. Tần Lý EQ không cao, tự nhiên sẽ không cảm thấy mọi người đột nhiên yên lặng là kỳ lạ, còn Trình Mộc Quân là không thèm để ý, mục đích của hắn chỉ là đến đây làm cốt truyện, thái độ của những người khác không quan trọng.

"Tần Lý, ngồi bên kia."

Du Thiếu Ninh mở miệng đúng lúc, chỉ chỉ chỗ ngồi ở giữa. Tần Lý đi qua ngồi xuống, theo thói quen nhìn Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân hiểu ý của đối phương, đang muốn đi đến, lại nghe Du Thiếu Ninh nói: "Cảnh Thần, cậu ngồi bên cạnh."

Hắn dừng lại, không nói chuyện nữa, đối diện tầm mắt khiêu khích của Du Thiếu Ninh.

Bốn người ngồi xuống, ở giữa Trình Mộc Quân và Tần Lý có hai người. Dù vậy, những người trên bàn vẫn thất thần nhìn nhau, ánh mắt đảo quanh những người vừa tới.

Trình Mộc Quân không hé răng, cũng không thèm để ý thái độ của những người này. Chỉ cần hắn làm lơ thì xấu hổ sẽ là người khác.

"Trợ lý Trình đến đây là vì công việc." Du Thiếu Ninh giải thích, dẫn dắt lực chú ý của mọi người.

Không khí rất nhanh lại sôi nổi lên một lần nữa, khách không mời mà đến cũng không ảnh hưởng gì. Bọn họ đều lớn lên cùng một khu, tự nhiên có rất nhiều chuyện để nói.

Từ chuyện chơi bùn với nhau đến chuyện cầm pháo nổ cống thoát nước lúc nhỏ, không khí càng thêm hòa hợp.

Trình Mộc Quân giống như người ngoài cuộc, không hề mở miệng nói câu nào. Hắn an tĩnh dùng bữa, yên lặng quan sát Du Thiếu Ninh, nghiền ngẫm tâm thái người này.

Ảnh chụp trong tay Du Thiếu Ninh là quả bom nổ chậm, sớm hay muộn gì cũng sẽ nổ. Nhưng bây giờ không phải là lúc, trước khi quan hệ giữa Tần Lý và Tống Cảnh Thần trở nên tốt đẹp thì không thể nổ.

Xử lý không tốt sẽ thua hết.

Tiếng cười vang lên làm Trình Mộc Quân hồi thần. Lúc này đã đến khâu uống rượu, cũng đã ăn được kha khá, cảm xúc của mọi người đang lúc kịch liệt.

Trọng điểm của đề tài ở trên người Tần Lý.

"Cậu đừng nói nữa, lúc ấy Tần Lý đâu giống bây giờ, cái lần leo lên nóc nhà lật ngói cũng là cậu ấy kéo chúng ta đi làm mà."

"Đúng đó, không ngờ bây giờ lại có thể tu luyện thành dáng vẻ này, tuấn tú lịch sự phong độ nhẹ nhàng, người không biết còn tưởng cậu là đại phú đại quý được gia đình bồi dưỡng đó."

Tần Lý bị bạn bè châm chọc cũng không để ý, ngược lại nở nụ cười giống như nhiều năm về trước. Tất cả mọi người đều đang cười, đều đang cảm thấy rất vui vẻ, trừ Trình Mộc Quân.

Hắn nhìn Tần Lý.

Tần Lý rất ít khi cười, bất kể là ở đâu cũng giống như đỉnh núi tuyết quanh năm không tan, thanh lãnh kiêu ngạo. Lúc này lại cười đến nhăn cả mặt, lây dính không ít khí hồng trần.

Trình Mộc Quân rũ tay xuống, ngón út tay trái hơi run run.

Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng, "Cảnh cáo cảnh cáo, cảm xúc dao động quá lớn, đề nghị cậu lập tức khống chế."

"Mấy người còn có công năng này? Giám sát biến động cảm xúc?" Trình Mộc Quân dùng sức nhéo ngón út tay trái, cảm thấy hệ thống xuất hiện rất đúng lúc, giúp hắn dời lực chú ý, miễn xảy ra chuyện xấu.

Hệ thống hỏi: "Đúng, tôi chính là AI(trí tuệ nhân tạo) thế hệ mới, còn rất nhiều điều khác mà cậu không biết nha. Đúng rồi, sao cậu lại tức giận như vậy? Ghen rồi?"

Trình Mộc Quân: "Nếu có thể ghen thì cũng không phải chuyện xấu, tình kiếp vật tôi lâu như vậy cuối cùng cũng có thể phá."


Hệ thống: "Thôi, vừa nghe đã biết cậu vẫn không có tâm. Vậy sao cậu lại tức giận?"

"Chỉ là cảm thấy nụ cười của Tần Lý quá hủy hình tượng, thật không vừa mắt." Hắn tháo kính xuống, nhéo nhéo giữa mày, cố gắng áp chế cảm giác khó chịu này xuống.

Trình Mộc Quân rất ghét nhìn thấy bộ dáng bình dân của Tần Lý, hắn dùng thời gian mấy năm để ảnh hưởng Tần Lý trở thành bộ dáng hiện giờ. Mặc dù khi hai người ở chung Tần Lý cũng làm dáng cao lãnh như vậy.

Người khác cho rằng y không thèm để ý đến Trình Mộc Quân. Lại không biết, Trình Mộc Quân rất thích.

Trình Mộc Quân cảm thấy quả nhiên mình và người bình thường vẫn có chút khoảng cách. Ít nhất là lúc này người bình thường sẽ không rảnh để ý đến hình tượng của Tần Lý.

Hắn lập tức khiêm tốn thỉnh giáo hệ thống: "Hệ thống, vở diễn bây giờ có ý nghĩa gì? Giúp được gì cho độ kiếp?"

Hệ thống: "Người bình thường ở cốt truyện này sẽ bị kích thích, sẽ tự ti sẽ lo được lo mất, đây đều là cảm xúc bình thường trong tình yêu."

"Tự ti? Lo được lo mất?"

Trình Mộc Quân không rõ, hắn nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tần Lý, ý muốn tìm ra cảm giác thấp thỏm khi lâm vào xoáy nước tình yêu. Nếu có thể sửa chữa cốt truyện đồng thời độ kiếp luôn, vậy đó là một mũi tên trúng hai con nhạn. Đây không phải là tranh giành tình cảm, mà là một cuộc tu hành.

Hắn bắt đầu thôi miên bản thân, muốn tìm được cái gọi là ghen tuông của người bình thường.

Du Thiếu Ninh ngồi ở một bên cũng nhìn thấy tầm mắt của Trình Mộc Quân, không khỏi dương dương tự đắc, vừa rồi là hắn cố ý gợi lên chuyện thời thơ ấu.

Những năm gần đây Tần Lý càng ngày càng có khí thế, gần như đã không nhìn ra bộ dáng năm đó, cao lãnh, kiêu ngạo, ít nói, thậm chí cả tươi cười cũng hiếm thấy.

Hắn nhìn Tần Lý đã có chút bóng dáng của năm đó, lại nhìn thoáng qua Trì Mộc Quân mang vẻ mặt mất mát bên cạnh. Quả nhiên Tần Lý chỉ có thể toát ra cảm xúc chân thật trước mặt Tống Cảnh Thần.

Hắn đã thấy hình ảnh Tần Lý khi ở chung với Trình Mộc Quân, không khác gì ở bên ngoài, lãnh đạm ít nói. Trình Mộc Quân chưa bao giờ đi vào lòng Tần Lý, cũng không phải người có thể làm Tần Lý đối xử đặc biệt. Du Thiếu Ninh dám khẳng định.

Trình Mộc Quân nhìn một lát, không thu hoạch được gì, ngược lại càng thêm khó chịu. Hắn lựa chọn từ bỏ, cúi đầu nhìn điện thoại.

Hệ thống: "Cậu làm sao vậy?"

Trình Mộc Quân: "Nếu xem nữa tôi sẽ phát bệnh mất."

Hệ thống: "Vì sao?"

"Bộ dáng Tần Lý bây giờ, tôi chịu không nổi."

"A? Cậu thương tâm thật à, đây cũng không phải chuyện xấu, cậu......"

Hệ thống còn chưa nói xong đã nghe Trình Mộc Quân thở dài: "Loại cảm giác bị thoát khỏi sự khống chế này làm tôi rất khó chịu. Bộ dáng của Tần Lý bây giờ giống hệt như thằng ngu, làm tôi rất không thoải mái, tôi cho y một vẻ bề ngoài hoàn mỹ như vậy, thế mà y lại dùng cái biểu cảm này để phá hỏng, lúc tôi khó chịu sẽ muốn làm một số chuyện."

Tiếng cảnh cáo của hệ thống lại vang lên, nó nhắc nhở: "Cậu muốn làm gì! Bình tĩnh một chút, nghĩ lại ba năm liếm cẩu mình đã trải qua đi, ngẫm lại câu nói vào mỗi sáng sớm, chính là nói cậu rất yêu Tiêu Ngật Xuyên."

Cơ thể Trình Mộc Quân run lên, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, liên tục nói: "Ngưng ngưng ngưng, đừng nói nữa, cậu mà nói nữa tôi sẽ phát bệnh thật đó, yên tâm, tôi vẫn còn lý trí."

"Trợ lý Trình, trợ lý Trình?"

Trình Mộc Quân phục hồi tinh thần lại, thấy Tống Cảnh Thần đang nâng ly mỉm cười với mình. Hắn lễ phép hỏi: "Làm sao vậy?"


Trình Mộc Quân thu liễm cảm xúc rất nhanh, tiến vào vai diễn trợ lý hoàn mỹ một lần nữa.

Tống Cảnh Thần: "Tôi mời cậu một ly, nghe nói mấy năm nay cậu đã giúp Tiểu Lý rất nhiều."

Nói nghe giống như đang công khai biểu thị chủ quyền. Trình Mộc Quân bình tĩnh nâng ly trà trước mặt lên, "Lát nữa tôi còn phải lái xe, lấy trà thay rượu, xin lỗi."

Giọng điệu lạnh lùng, còn có hơi thất lễ, đúng là Trình Mộc Quân đã bắt đầu thử nếm cảm giác ghen tuông.

Du Thiếu Ninh thấy thế tức giận trong lòng, xoay người cản Tống Cảnh Thần lại, "Nào có đạo lý này, Cảnh Thần, cậu ta uống trà thì cậu cũng uống trà."

Cũng vừa khéo, Du Thiếu Ninh vừa đưa ly trà qua, Trình Mộc Quân lại nhấc tay chạm vào, nguyên ly trà đều hắt lên áo sơ mi của Du Thiếu Ninh.

"A!" Du Thiếu Ninh nhảy dựng lên.

Trình Mộc Quân đứng dậy xin lỗi: "Xin lỗi, giám đốc Du."

Cũng may trà không nóng, nhưng áo Du Thiếu Ninh đã ướt hết, trên áo sơ mi trắng xuất hiện một dấu vết màu vàng nâu, rất là chật vật.

Du Thiếu Ninh cả giận nói: "Có phải cậu cố ý hay không! Cậu......"

Còn chưa dứt lời Tần Lý đã mở miệng: "Du Thiếu Ninh."

Y chỉ nói ba chữ, ngữ khí lạnh lẽo, lại làm Du Thiếu Ninh run lên. Dù sao thì Tần Lý cũng là sếp của hắn, lúc nghiêm túc vẫn rất dọa người.

Mặt hắn xanh mét, ngồi phịch lên ghế cầm khăn giấy chà lau áo sơ mi rối tinh rối mù.

Lúc này Trình Mộc Quân mới mở miệng: "Ở trên xe có áo sơ mi dự phòng, tôi đưa ngài đi thay."

"Không cần cậu......" Du Thiếu Ninh chưa nói xong đã bị Trình Mộc Quân dùng khí thế không thể cự tuyệt đỡ lên.

"Đi thôi giám đốc Du."

Mười phút sau.

Du Thiếu Ninh ngồi trên ghế sau cởi nút áo sơ mi.

Gió đêm hơi lạnh, thổi vào làm hắn nổi cả da gà, cũng thổi bay choáng váng do rượu gây nên. Du Thiếu Ninh vẫn chưa thay áo xong, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Mộc Quân đứng ngoài xe.

Xe đỗ ở dưới một gốc cây, đèn đường trên đầu chiếu xuống bị bóng cây che mất một phần.

Bóng tối loang lổ vừa lúc rơi xuống mặt Trình Mộc Quân, một nửa mặt ở ngoài sáng, một nửa kia lại giấu trong chỗ tối. Có lẽ Trình Mộc Quân hơi mệt, nhấc kính lên nhéo nhéo sống mũi.

"Có phải cậu cố ý hay không?" Du Thiếu Ninh hỏi.

Trình Mộc Quân giương mắt nhìn qua.

Lúc hắn liếc mắt nhìn sang, Du Thiếu Ninh sửng sốt. Đôi mắt Trình Mộc Quân thật sự đẹp quá mức, cũng lạnh nhạt quá mức, lạnh nhạt đến nỗi dường như Du Thiếu Ninh chỉ là cái đệm ghế.

"Có, có phải cậu cố ý dẫn tôi ra đây không?" Du Thiếu Ninh cố bỏ qua trái tim đang đập nhanh của mình, lặp lại một lần nữa.

Trình Mộc Quân cười cười, giọng điệu bình thản, "Anh chắc chắn là muốn dùng bộ dáng này để nói chuyện?"

Lúc hắn cười, lá vừa lúc bị gió thổi bay lên, bóng râm biến mất, cả khuôn mặt đều lộ ra dưới ánh đèn mờ nhạt.

Du Thiếu Ninh nhìn đến ngẩn ngơ, theo bản năng hỏi: "Bộ dáng gì?"

"Trần nửa thân trên."

Thanh niên giơ tay chỉ chỉ, ngón tay thon dài, móng tay được cắt chỉnh tề. Người đáng ghét này còn có ngón tay rất xinh đẹp. Du Thiếu Ninh ngây ngốc nhìn theo hướng đầu ngón tay, đến khi nhìn thấy ngực mình bại lộ trong gió đêm.

"!"


Hắn tức tốc cầm áo sơ mi lên che ngực lại, làm như cô vợ nhỏ sắp phải chịu nhục.

Trình Mộc Quân: "......"

Thật ngu, đã sớm biết người này rất ngu, thế nhưng thật không ngờ có thể ngu đến như vậy.

Du Thiếu Ninh nhanh chóng thay áo, sau đó mới đẩy cửa xuống xe, khí thế bước đến trước mặt Trình Mộc Quân, "Nói chuyện gì?"

"Tống Cảnh Thần chính là nguyên nhân anh kêu tôi rời đi?"

Một trận gió thổi qua, Trình Mộc Quân nheo nheo mắt, ngũ quan tinh xảo hiện ra chút giảm giác áp bách.

Du Thiếu Ninh: "Cậu đã biết?"

"Tôi không ngốc, có thể nhìn ra từ thái độ của các người." Trình Mộc Quân đột nhiên cười khẽ một tiếng, "Tôi có thể tự mình hiểu lấy."

Ban đêm, bên hồ, gió lớn. Một trận gió nữa thổi đến, làm áo sơ mi dán chặt vào vòng eo Trình Mộc Quân. Du Thiếu Ninh sửng sốt, có hơi choáng đầu quáng mắt, lòng nhảy dựng. Loại choáng váng kỳ diệu này làm hắn chỉ có thể ngây ngốc nghe Trình Mộc Quân nói chuyện.

"Tôi vẫn luôn biết lòng Tần Lý có người, chỉ là...... Con người thì luôn có chút hy vọng xa vời."

Giọng hắn rất nhỏ, nhỏ đến nỗi muốn hòa vào làn gió.

"Không phải, tôi......" Câu nói của Du Thiếu Ninh bị nghẹn trong cổ họng.

Trình Mộc Quân, trợ lý Trình lãnh khốc vô tình thế mà lại khóc? Người trước mặt hốc mắt ửng đỏ, đôi mắt dưới ánh đèn sáng lấp lánh.

Khác biệt quá lớn làm Du Thiếu Ninh ngây ra, nói năng lộn xộn, tâm lý hoảng loạn. Hắn vốn không phải người xấu gì, chỉ là có thành kiến với Trình Mộc Quân, cộng thêm chuyện lúc nhỏ mà áy náy với Tống Cảnh Thần.

Bây giờ lại......

Trình Mộc Quân nâng tay nhéo nhéo giữa mày, dằn cảm xúc của mình xuống. Hắn im lặng hồi lâu, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói.

"Tôi đã suy nghĩ rồi, loại quan hệ này vốn đã không đúng, cũng nên kết thúc. Nhưng anh cảm thấy một người như Tần Lý, nếu tôi bất chợt rời đi thì y sẽ như thế nào?" Thanh âm ôn hoà trong ánh sáng nhạt nhoà dường như có thể đâm thẳng vào sâu trong linh hồn.

Rõ ràng là ngữ khí bình tĩnh không chút phập phồng, thế nhưng Du Thiếu Ninh lại bị tác động, ngây ngốc hỏi: "Vậy, vậy cậu làm sao bây giờ?"

"Rất đơn giản, hàng thật đã trở lại, người ta sẽ tự phát hiện ra đồ dỏm không tốt, lâu dần sẽ không muốn nhìn nữa."

Du Thiếu Ninh nhìn Trình Mộc Quân bình tĩnh nói ra những lời hạ thấp mình, áy náy trong lòng càng thêm sâu nặng. Hắn há mồm, lại không biết nên nói cái gì.

"Cậu đừng nói như vậy...... Cậu, cậu vẫn rất tốt......"

Nói chưa dứt lời đã thấy Trình Mộc Quân xoay người lại.

"Đi thôi."

Du Thiếu Ninh vò đầu vội vàng theo sau.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không đưa ảnh chụp cho Tần Lý xem." Nói xong câu này, có lẽ là cảm thấy quá mức mất mặt.

Lại bổ sung.

"Cho cậu thêm chút thời gian."

Trình Mộc Quân không nhìn hắn, đẩy cửa đi vào.

"Cảm ơn."

Du Thiếu Ninh ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy gò của đối phương, cùng với vòng eo bị áo sơ mi dán vào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi