THIẾU CHỦ BÍ MẬT

“Đừng đánh nữa, các người đừng đánh nữa, cầu xin các người tha cho anh ấy, tha cho anh ấy đi, cậu Tô, tha cho Lý Phàm đi, nếu đánh nữa sẽ chết người đó!”

Cố Hoa Y tràn đầy lo lắng, mặc dù không nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lý Phàm, nhưng nhìn thấy hai tên côn đồ dùng hết sức bình sinh đánh đập anh, Cố Hoa Y cảm nhận được Lý Phàm đau đến mức nào.

Anh đang vì cô mà chịu đựng, chịu đựng không kêu ra một tiếng đau đớn nào. Cổ Hoạ Y rất đau lòng, vô cùng đau lòng nhìn Lý Phàm.

“Dừng lại, nếu biển tên phế vật kia thành một con chó chết, bổn thiếu không còn kịch hay để xem nữa, tạo còn đặc biệt chuẩn bị tiết mục đội nón xanh cho tên phế vật này cơ mà”

Cậu Tô cười đểu nói.

Tên mặt sẹo cười toe nói: “Cậu chủ, chúng tôi đã chuẩn bị loại mũ xanh tốt nhất, còn có cả mai rùa đen mọc lông xanh, đợi tí nữa cậu chủ làm chuyện vui vẻ, chúng tôi sẽ hoá trang cái nón xanh thật tốt cho tên vô dụng kia, khiến cho anh ta thành dáng vẻ của con rùa lông xanh”

“Mặt Sẹo, được lắm, thế mà cũng nghĩ ra, ông đây không chờ được nữa rồi, chúng mày kéo tên phế vật kia lại đây, để cho anh ta tận mắt xem ông đây làm chuyện vui vẻ như thế nào? Hai tên côn đồ kéo Lý Phàm lên, vặn chặt hai cánh tay của anh, để cho Lý Phàm quay mặt về hướng Cổ Hoạ Y.

“Đồ chó rẻ tiền nhìn cho kỹ, tí nữa mày sẽ được đội nón xanh trên đầu, cậu Tô tạo tặng cho mày cả một thảo nguyên xanh, mày phải biết quý trọng, kể ra cũng rất có mặt mũi nha”

“Được lên giường với cậu Tô, chính là một loại vinh hạnh, sau này mày ra ngoài có thể khoe khoang với bạn bè, nói rằng vợ mày từng ngủ với cậu Tô.”

Lý Phàm trừng mắt nhìn Cậu Tô: “Mày không được làm bậy với Họa Y, nhắm vào tạo, nhắm vào tao đây này.”

“Nhắm vào mày? Ông đây không có hứng thú với mày, chờ ông đây vui vẻ xong, sẽ để mặt sẹo và thuộc hạ thay phiên lên, để cho mày cũng được hưởng phúc, ha ha ha.”

Cậu Tô dùng con dao sắc bén đưa đến gần áo của Cố Hoạ Y, sờ vào môi cô, nói: “Nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ* này xem, dáng vẻ đáng thương thật khiến người ta đau lòng, bây giờ ông đây sẽ đến yêu cô,

mỗi ngày đều yêu cô, để cho cô biết thế nào mới là đàn ông.” Lệ hoa đái vũ*: giống như hoa lệ dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của người đẹp đáng thương.

“Anh thả anh ấy đi, chỉ cần anh thả anh ấy, tôi… Tôi…”

Cổ Hoạ Y nói với khuôn mặt đẫm nước mắt.

“Tôi tôi cái gì, cô cho rằng cô có tư cách mặc cả hả? Các người đều là cá nằm trên thớt, ông đây muốn làm nhục các người thế nào thì làm, đây là cái giá cho việc bôi xấu mặt ông đây!”

Cậu Tô cầm lấy con dao sắc trong tay, mở cúc thứ hai trên áo của Cố Hoạ Y, rồi dùng mũi dao tách cổ áo của Cố Hoa Y ra hai bên, một mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài.

“Chậc chậc, không tệ, nhìn thật mê người, ông đây không đợi được nữa, đỉnh núi phía dưới hẳn sẽ rất đẹp mắt”

Ngay khi cậu Tô đang định cởi cúc áo tiếp theo xuống, thì bên ngoài nhà kho truyền đến miếng tiếng kêu đau đớn, sau đó nhiều anh em dưới quyền của tên mặt sẹo trong nhà kho lần lượt ngã xuống đất.

“Người nào!” Tên mặt sẹo gầm lên một tiếng tức giận, cùng đám người lực lưỡng vây quanh Cậu Tô. Đôi mắt cậu Tô nheo lại, con dao nhọn trong tay anh ta đặt trên cổ Cố Hoạ Y.

“Ai! Mau ra đây cho ông, nếu không ông đây sẽ giết nó!” Những tên côn đồ ở khắp nơi trong nhà kho nhanh chóng ngã xuống đất rồi bất tỉnh, chỉ còn lại tên mặt sẹo và một vài tên côn đồ đang vây quanh cậu Tô. Cho đến lúc này, Cậu Tô, tên mặt sẹo và những kẻ khác vẫn chưa nhìn rõ là ai ra tay, thậm chí bọn chúng còn không nhìn thấy bóng người của đối phương.

Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng cậu Tô, cảnh tượng kỳ quái như vậy khiến Cậu Tô sợ hãi.

“Kỳ quái, Lý Phàm là người hay quỷ vậy! Có phải mày gọi người tới không!” Cậu Tô giận dữ rống lên!

“Tao không gọi ai cả”

Lý Phàm nặng nề nói, trong lòng anh đã đoán được. Thân thủ giỏi như vậy, trên thế giới này chỉ có một loại người có thể làm được, chính là hộ vệ của Long Môn! Các cao thủ võ lâm trên thế giới đều là đệ tử của Long Môn, những võ sư cao cường nhất này cũng gánh vác nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ nòng cốt của Long Môn. Lý Phàm thân là thiếu chủ của Long Môn, luôn có hộ vệ Long Môn âm thầm bảo vệ, nhưng nếu tính mạng của anh chưa đến mức bị đe dọa, những hộ vệ này sẽ không được xuất hiện.

“Cứu Hoạ Y trước!”

Lý Phàm nhìn lên trời gầm thét. cậu Tô rùng mình một cái, hét lớn một tiếng: “Tao mặc kệ mày là ai, nếu như mày dám ra tay với ông đây, tạo nhất định sẽ giết cô gái này trước! Cho mày ba giây để đi ra, nếu không tạo sẽ không khách khí” Dù sao cũng phải ép cao thủ bí ẩn kia xuất hiện, có Cố Hoạ Y trong tay làm con tin, Cậu Tô cảm thấy mình vẫn có chút đảm bảo.

Tên mặt sẹo cảnh giác nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra vị cao thủ bí ẩn kia.

Những thứ chào đón bọn chúng là một giọng nói phiêu lãng, giọng nói sang sảng kéo cậu Tô ra khỏi giấc mộng hão huyền.

“Tuân lệnh.” Âm thanh văng vẳng vang lên trong nhà kho, không nghe ra khoảng cách, không nghe ra phương hướng, như vang vọng bên tai, như là từ một nơi xa truyền đến. Cậu Tô trong lòng sốt sắng, tức giận gầm lên: “Lý Phàm, mày dám dùng chiếu với bổn thiếu, lập tức mang thứ đồ chơi ma quỷ kia ra đây, nếu không ông đây sẽ lập tức chặt đầu vợ mày!”

Vèo vèo vèo. Ngân châm bay ra, cậu Tô, tên mặt sẹo và những tên khác chưa kịp phản ứng, đã bị ngân châm đâm vào giữa trán. sức lực toàn thân trong phút chốc như bị tiêu hao, không còn sức lực chống đỡ thân thể đứng vững.

Bup!

Bup!

Bup!

Cậu Tô và những tên khác lần lượt ngã xuống đất như sủi cảo chiên. Hai tên côn đồ đang nắm chặt cánh tay Lý Phàm đột nhiên hoảng sợ, buông tay Lý Phàm chạy về phía cửa kho, chạy không được hai bước, đã đồng thời ngã xuống đất. Lý Phàm chạy tới bên người Cố Hoạ Y, hai tay ôm lấy khuôn mặt của Cố Hoạ Y.

“Em, em có sao không, còn sợ không?”

Cố Hoa Y không nói nên lời, cô chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, trong mũi cảm thấy chua xót, nước mắt lại trào ra.

“Không sao, anh cởi trói cho em đi” Lý Phàm hoảng sợ tháo dây thừng ra, dây buộc rất chặt, Lý Phàm gỡ mấy lần cũng không ra. Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lý Phàm, Cố Hoa Y không khỏi bật cười, hờn dỗi nói: “Dùng dao, đồ ngốc.”

“Đúng đúng, em xem anh đúng là ngu người rồi.” Lý Phàm nhặt con dao trên mặt đất, nhanh gọn cắt đứt sợi dây.

Cố Hoa Y hai tay được tự do, liền ôm chặt lấy Lý Phàm, nằm trong vòng tay của Lý Phàm mà khóc. Lý Phàm nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Hoạ Y, nhỏ giọng trấn an: “Đừng sợ, có anh ở đây, mọi chuyện đã qua.”

“Em không sợ. Sao anh lại ngốc như vậy? Vừa rồi anh bị đánh có đau không? Để em nhìn anh, xem có sao không.” Tay Cổ Hoạ Y nhẹ nhàng xoa mặt Lý Phàm, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy dịu dàng trìu mến.

Lý Phàm dùng tay phải chồng lên tay của Cố Hoa Y đang xoa lên mặt mình, cười ngốc, nói: “Anh không sao, không đau chút nào.”

“Làm sao có thể không đau? Hẳn là rất đau.”

Cổ Hoạ Y nói vô cùng trìu mến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi