Diệp Mặc dẫn theo Vô Ảnh cùng Cừu Nhưỡng sau khi ngồi xuống, điện tiếp khách đã ngồi đầy người. Tiên tửu cao cấp của Long tộc - Bàn Long tiên tửu được đưa lên như nước chảy, Hồn Thiên Bàn Long Quả cũng được bưng lên đầy bàn.
Vô luận Diệp Mặc có phải là Hỗn Nguyên Thánh đế hay không, ở đây không có bất cứ người nào dám xem nhẹ Diệp Mặc nữa.
Ngao Quỳ chờ khách khứa khắp nơi đều đã ngồi xong, mới mở miệng nói rằng:
- Hội giao dịch lần này, ta bắt đầu trước thả con tép, bắt con tôm, chỗ ta có một cây cốt tiễn, mọi người ra giá, ta vừa ý thì ta đổi.
Nói xong Ngao Quỳ lấy ra một hộp ngọc dài, đồng thời mở hộp ngọc ra.
- Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn...
Cùng lúc khi Ngao Quỳ mở hộp ngọc ra, hầu như tất cả mọi người đều nhận ra đây là một cây Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn.
Diệp Mặc trong lòng lập tức kích động, hắn thu thập đến bảy cây Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn, thậm chí cho rằng đây là số lượng tối đa mà hắn có thể thu thập được. Lại thật không ngờ, ngày hôm nay tại Long tộc hắn thấy cây Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn thứ tám. Mũi tên này đối với người khác không có ích gì, thế nhưng với hắn mà nói lại là cần thiết không thể thiếu.
Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn cực kỳ quý giá, thế nhưng người ở đây cũng không có Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, lấy mũi tên này về cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn tuy rằng chỉ có một cây, thế nhưng giá cả chắc chắn sẽ không quá rẻ.
Ngao Quỳ thấy mọi người nhận ra Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn, lập tức ha ha cười một tiếng nói:
- Năm đó ta đi Hư Thị tham gia một cuộc đấu giá, mua được mũi tên này. Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cung với chả tiễn gì đó ta cũng không phát hiện được, trong lòng cũng lạnh dần, nếu tiên hữu nào có cùng sở thích như ta, thì cũng có thể trao đổi qua xem thử.
Diệp Mặc hận không thể lập tức nói là mình muốn, nhưng hắn vẫn nhịn lại. Hắn càng cấp thiết muốn, càng nói lên rằng trên người hắn có cung. Hơn nữa hai người Văn Đức Thủy cùng Gia Cát Trí Thần này, tuyệt đối sẽ không tùy tiện để hắn có được Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn. Hắn biểu hiện càng cấp thiết, cách mũi tên này lại càng xa.
Đối với việc mình có Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung bị bại lộ, Diệp Mặc cũng không thèm để ý, hắn hiện tại có thực lực này. Thế nhưng nơi này có kẻ thù của hắn, hiện tại không để lộ Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, tương lai chung quy sẽ có lúc hữu dụng.
- Ta ra ba tỷ thần tinh.
Một gã Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh đế Diệp Mặc chưa từng gặp qua nói.
Ba tỷ thần tinh mua chỉ một cây Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn. Nếu như mũi tên này không cách nào tìm được cung, xác thực thật là giá cao. Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh đế này hiển nhiên là muốn tranh thủ một chút thiện cảm của Ngao Quỳ, cho nên bỏ ra thần tinh nhiều một ít.
Diệp Mặc ngẫm lại vẫn quyết định không ra tay, một là trên người hắn không có thần tinh, thứ hai là hắn một khi xuất thủ có thể sẽ khiến cho giá càng cao thêm. Hắn đã nhớ kỹ tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh đế này, chờ sau khi hội giao dịch kết thúc, hắn sẽ đi tìm Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh đế này. Dùng đồ vật khác để đổi về.
Văn Đức Thủy lại bỗng nhiên nói:
- Ta ra năm tỷ thần tinh.
Tất cả mọi người nhìn về phía Hỗn Nguyên Thánh đế Hải Tộc này, Văn Đức Thủy căn bản là không cần phải lấy lòng Ngao Quỳ, gã ra giá cả cao như vậy rất có thể bởi vì gã có Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, có lẽ nói gã có nắm chắc có thể tìm được Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung.
Diệp Mặc trong lòng cũng cực kỳ nghi hoặc, Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung tại trên người hắn. Đó là chuyện không hề nghi ngờ. Nếu như vậy, tên Văn Đức Thủy này ra giá cả cao như vậy là có ý gì?
Nếu Văn Đức Thủy ra giá, hắn nhất định phải ra giá. Mũi tên này ở trong tay một Bán Bộ Hỗn Nguyên, có lẽ hắn còn có thể đổi về được, một khi rơi vào trong tay Văn Đức Thủy, hắn muốn đổi về, sẽ không dễ dàng như vậy.
Vô Ảnh lại biết ý của lão đại. Nó bỗng nhiên dương dương đắc ý nhìn Cừu Nhưỡng nói rằng:
- Cừu Nhưỡng, ngươi biết tại sao cái cây kia muốn Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn không?
Cừu Nhưỡng lắc đầu:
- Em không biết.
- Bởi vì hắn có Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, cho nên gã muốn tiễn, cái cây này ta nhìn rất không ưa, có muốn phá hư chuyện làm ăn của gã không?
Vô Ảnh cười hắc hắc nói.
Cừu Nhưỡng cũng hiểu ý Vô Ảnh, Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung ở trong tay lão đại. Bọn họ đương nhiên biết. Hiểu ý của Vô Ảnh rồi, Cừu Nhưỡng lập tức gật đầu nói:
- Ý kiến hay, anh ra giá đi, một cái cây mà thôi.
Vô Ảnh cùng Cừu Nhưỡng nói mình là một cái cây, Văn Đức Thủy sắc mặt tức đến phát xanh, trên mặt từng vệt từng vệt lam sắc lúc này cũng nhìn không thấy. Nhưng tóc gã lại thật đúng là giống như một cây tùng. Điều này làm cho gã nhất thời không cách nào phản bác.
Gia Cát Trí Thần giọng điệu thản nhiên nói:
- Diệp Đan thánh, tiên sủng của ngươi quá vô lễ đi, dám nói như thế với một Thánh Quân.
Diệp Mặc đã sớm thấy Gia Cát Trí Thần này khó chịu. Hiện tại Vô Ảnh hỗ trợ khiến cho hắn có động cơ xuất thủ, Gia Cát Trí Thần còn ở một bên lải nhải, Diệp Mặc lập tức quát lớn:
- Vô Ảnh, sau này ăn nói không nên nói không rõ ràng như vậy. Cây tùng là cây tùng, nói cái gì mà một cái cây, đây không phải là nói lung tung sao?
- Lão đại, em hiểu rồi, lần sau em sẽ gọi là cây tùng.
Vô Ảnh cười hắc hắc nói, sao còn không rõ Diệp Mặc đang châm chọc Gia Cát Trí Thần.
Gia Cát Trí Thần bị Diệp Mặc châm chọc như vậy, vậy mà lại mỉm cười, trái lại không nói gì nữa.
Văn Đức Thủy cũng không nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng, bỗng đứng lên, đưa tay chính là một vệt nước đánh giết về phía Diệp Mặc.
Là một Hỗn Nguyên Thánh đế, trong một cái nhấc tay có thể hóa nơi này thành bột mịn, nhưng cũng có thể khống chế đòn công kích của mình trong một sợi dây nhỏ, không trở ngại chút nào đối với những thứ còn lại.
Một vệt nước này phá không mà đến, trực tiếp vạch ra khoảng không giữa gã cùng Diệp Mặc, luồng sát ý sắc bén đến mức tận cùng này, lại không hề lan đến gần bất kỳ vật xung quanh nào.
- Vô Không Thủy Trảm.
Lập tức đã có người nhận ra thần thông thường thấy của Văn Đức Thủy này. Thuỷ trảm một chiêu này đã phát huy không gian pháp tắc đến mức tận cùng, có thể bất chấp không gian, chỉ cần có không gian thuộc tính Thủy tồn tại, cũng sẽ bị Vô Không Thủy Trảm ràng buộc.
Hơn nữa dưới ràng buộc của Vô Không Thủy Trảm, một số người tu vi kém đều không thể nhúc nhích được. Cho dù là tu vi không kém, đối với người không hiểu sâu sắc về pháp tắc không gian cũng vẫn sẽ bị thương.
Trừ không gian cực cá biệt, bất luận không gian nào cũng đều có thuộc tính Thủy, chớ đừng nói chi là tại Thuỷ Tinh Cầu bốn mặt đều là nước này của Long tộc, cho nên ở đây phi thường thích hợp để thi triển loại thần thông Vô Không Thủy Trảm này.
Ngao Quỳ cũng chỉ thở dài một tiếng, lần này gã cũng không lên tiếng ngăn cản. Đây là do Diệp Mặc chủ động khiêu khích Văn Đức Thủy, Văn Đức Thủy là một Hỗn Nguyên Thánh đế, nếu như dưới tình huống như vậy còn không ra tay, chuyện đó tuyệt không có khả năng. Hơn nữa Văn Đức Thủy xuất thủ cũng biết đúng mực, không có không đếm xỉa nơi này là Long tộc.
Diệp Mặc cũng không thèm đứng lên, trực tiếp đưa tay chém ra một vệt Thần Văn, đồng thời một luồng Dung Thuật thần thông đánh ra. Hắn cũng không có toàn lực xuất thủ, nếu như toàn lực xuất thủ, hắn có thể đánh ra hai luồng Thần Văn, lại dùng Dung Thuật thần thông đánh ra một luồng Thần Văn.
Ở cái nơi như thế này toàn lực xuất thủ không có ý nghĩa, Văn Đức Thủy không giết nổi hắn, hắn cũng không giết được Văn Đức Thủy, sát thủ giữ lại sau này dùng.
- Thái Sơ Thần Văn...
Lần này người khiếp sợ càng nhiều, Diệp Mặc bổ ra một luồng Thái Sơ Thần Văn, hơn nữa luồng Thần Văn này cũng bất chấp không gian, đi thẳng tới trước mặt Văn Đức Thủy.
Thái Sơ Thần Văn càng là đại thần thông hung danh lan xa, hơn nữa nhìn dáng vẻ Diệp Mặc thi triển Thái Sơ Thần Văn, hiển nhiên Thái Sơ Thần Văn của hắn đã không phải là chút thành tựu đơn giản như vậy đâu.
Thế nhưng khiến mọi người càng khiếp sợ vẫn còn ở phía sau, bởi vì Diệp Mặc chỉ thi triển ra Thái Sơ Thần Văn, đối với Vô Không Thủy Trảm của Văn Đức Thủy chỉ vẻn vẹn dùng giới vực cùng thần thức vực ngăn chặn một chút, vậy mà cũng không có ra tay hủy diệt.
Giữa lúc rất nhiều người đều không rõ vì sao Diệp Mặc lại như vậy, Vô Ảnh ngồi ở bên người Diệp Mặc bỗng nhiên vươn đầu, há mồm liền nuốt gọn một luồng Vô Không Thủy Trảm bao gồm cả pháp tắc không gian mà Vô Không Thủy Trảm mang đến hoàn toàn sạch sẽ.
Người chung quanh hít một hơi lãnh khí, đây là thần thú gì vậy? Thần thú có thể nuốt chửng pháp tắc sao? Chuyện này nghịch thiên tới mức nào. Khó trách Diệp Đan thánh này chẳng coi Hỗn Nguyên Thánh đế của Hải Tộc ra gì, có loại thần thú nghịch thiên như thế này mà.
Ngao Quỳ ánh mắt từng đợt co quắp, gã nhận ra Vô Ảnh là thần thú Vô Ảnh Thao Tằm biến dị, lại thật không ngờ Vô Ảnh lại nghịch thiên như vậy, thăng cấp Thần Thao.
Cho dù là trong lịch sử của Vô Ảnh Thao Tằm, cũng chưa bao giờ có một Vô Ảnh Thao Tằm nào thăng cấp Thần Thao.
Nhưng ánh mắt mọi người rất nhanh lần thứ hai lại bị Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc hấp dẫn, Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc cũng chỉ lướt qua không gian đi tới trước mặt Văn Đức Thủy.
Văn Đức Thủy đương nhiên không thể không nhận biết Thái Sơ Thần Văn, gã không kịp đi quản chuyện Vô Ảnh nuốt Vô Không Thủy Trảm, bàn tay liên tục hợp lại, tạo ra từng luồng sóng gợn trên mặt nước xuất hiện ở trước mặt gã. Thái Sơ Thần Văn thế như chẻ tre hoàn toàn xé rách những sóng gợn trên mặt nước này, mà sóng gợn trên mặt nước trước mặt Văn Đức Thủy càng ngày càng nhiều.
Những người chung quanh thấy uy thế của Thái Sơ Thần Văn cũng càng ngày càng yếu, biết Văn Đức Thủy đã ngăn được một luồng Thái Sơ Thần Văn này, chí ít không để cho Thái Sơ Thần Văn vượt qua không gian.
Thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đây là đang trong phạm vi nhỏ, nếu như là tranh đấu ở trên hư không, Diệp Mặc sẽ mặc cho một luồng Thái Sơ Thần Văn này đánh ra, sau đó không phóng ra pháp bảo còn lại sao? Hiển nhiên Văn Đức Thủy sẽ rơi vào thế bất lợi.
"Răng rắc" một tiếng, khi Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc tiêu tán, mọi người cho rằng lúc này đây giao đấu cứ như vậy mà kết thúc. Mà lúc này lại thấy Văn Đức Thủy biến sắc, trên mặt từng vệt xanh lam giao nhau lại nổi lên từng đợt hồng quang. Tuy rằng hồng quang này chỉ một thoáng liền biến mất, nhưng tất cả mọi người đã thấy rõ ràng, lúc giao đấu này đây Văn Đức Thủy không phải sẽ rơi vào thế yếu, mà là chịu thiệt thòi buồn bực, thậm chí bị một chút tổn thương nhỏ.
Ánh mắt những người chung quanh nhìn về phía Diệp Mặc đều biến đổi, đây là thứ Đạo Nguyên Thánh Đế gì vậy? Đây rõ ràng là một Hỗn Nguyên Thánh đế ngụy trang. Có Đạo Nguyên Thánh Đế lợi hại như vậy sao?
Không những mình tu vi nghịch thiên không gì sánh được, khống chế đại thần thông Thái Sơ Thần Văn hung tàn không nói, còn có một thần thú có thể cắn nuốt pháp tắc. Một người một thú này cộng lại, cho dù là Hỗn Nguyên cũng chẳng là gì cả.
Hòa thượng Tiêu Đát thấy Văn Đức Thủy sắc mặt hiện lên hồng quang, lập tức biết là Văn Đức Thủy bị thần thức Dung Thuật thần thông của Diệp Mặc đánh lén một lần.
Trên mặt y lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười hài lòng, xem ra dưới một chiêu này không phải chỉ một mình hòa thượng y chịu thiệt, giờ khắc này, y đã tìm được cân bằng.
Nhưng lập tức y đối với Diệp Mặc càng kiêng kỵ, Diệp Mặc so sánh với lần trước khi động thủ với y thực lực đã mạnh mẽ hơn gần gấp đôi rồi. Thánh đế Nhân Tộc này chính là một tên dị thường, hơn nữa cái con thần thú biến thái kia, xem ra sau này mình nên ít chọc nó thì tốt hơn.
Văn Đức Thủy bình phục nội tâm kinh hãi của mình, chậm rãi ngồi xuống, không dám tiếp tục động thủ với Diệp Mặc nữa. Gã đã khẳng định mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, cái tên Diệp Mặc này thật sự là quá đáng sợ.
Lúc này gã có chút may mắn trước đây trên quảng trường Thần Thánh Bảng của Hư Thị, Diệp Mặc không có giết sạch người của Hải Tộc. Với loại xuất thủ này của Diệp Mặc, cho dù là Thánh đế Hải Tộc bị giết sạch, mình cũng không thể làm gì được hắn.