THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Có thể cho ta xem xem Hư Không Sinh Cơ Tủy không?

Túc Quang sau khi kịp phản ứng lại, đầu tiên liền muốn xem thử Hư Không Sinh Cơ Tủy của Diệp Mặc là thứ gì.

Diệp Mặc lắc đầu nói rằng:

- Nếu như cung chủ nghiên cứu sâu về Đan Đạo là có thể hiểu, Hư Không Sinh Cơ Tuy nếu như lấy ra trong hư không thì không sao, thế nhưng ở chỗ này một khi nói ra, sẽ hạ thấp dược tính. Hơn nữa dùng Hư Không Sinh Cơ Tủy luyện chế Diêu Quang Luyện Phách Đan còn có một cực hạn, chính là chỉ có thể thành một viên đan. Ta chỉ có một đám Hư Không Sinh Cơ Tủy, một khi lãng phí, đối với Niệm Yên tiểu thư lại là một tổn thất lớn.

- Đúng, tất cả đều nghe Diệp Đan Thánh.

Túc Quang biết Diệp Mặc cũng không nói dối, Hư Không Sinh Cơ Tủy ở trong hư không mới có thể bảo trì dược tính, một khi ở chỗ này lấy ra, xác thực là sẽ mất một phẩn dược tính.

Diệp Mặc cũng không chờ Túc Quang nói tiếp, liền đứng lên nói rằng: nguồn TruyenFull.vn

- Cung chủ, tuy rằng ta với Áo Hách là bạn bè, thế nhưng là một Đan Thánh, phí ta nên thu thì vẫn phải thu.

- Đó là đương nhiên, sao dám để Diệp Đan Thánh đi không một chuyến.

Túc Quang vội vàng nói.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Ta cần năm mươi dòng thần linh mạch cực phẩm, hai trăm giọt Thầy tủy một trăm năm, trăm tỷ thần tinh, những cái khác thì ta không cần.

Túc Quang sửng sốt, ông ta còn chưa bao giờ thấy qua loại công phu sư tử ngoạm này của Diệp Mặc. Diêu Quang Luyện Phách Đan cho dù trân quý, cũng không đáng giá nhiều thứ như vậy chứ? Trước đây thù lao ông ta tuyên truyền ra đã vượt xa Diêu Quang Luyện Phách Đan, mà Diệp Mặc mở miệng càng hung hãn hơn.

Thấy Diệp Mặc nhìn mình chằm chằm, Túc Quang cười khổ nói:

- Cho dù là đem Nghiễm Nguyên Cung của ta ra bán, cũng không có nhiều thứ như vậy cho người ah. Ta chỉ có ba mươi dòng thần linh mạch cực phẩm, Thần Tủy một trăm năm hai trăm giọt ta ngược lại là có, về phần trăm tỷ thần tinh, ta cũng gom góp không nổi. Ta tối đa chỉ có thể đưa ra năm mươi tỷ thần tinh mà thôi.

Diệp Mặc lại không chút do dự nói rằng:

- Có thể, cứ mấy thứ này vậy.

Thấy Diệp Mặc đồng ý, Túc Quang nhanh chóng nói rằng:

- Vậy ngay bây giờ ta sẽ đi lấy Diêu Quang Thảo, nhờ Diệp Đan Thánh luyện đan giúp.

- Đừng vội. Ngươi phải đưa thù lao cho ta trước đã, sau đó nơi ta luyện đan còn phải là gian phòng của Niệm Yên tiểu thư.

Diệp Mặc lại đề ra yêu cầu của mình.

- Vì sao?

Túc Quang dường như vô cùng nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc không chút hoang mang nói rằng:

- Vì dùng Hư Không Sinh Cơ Tủy luyện chế ra Diêu Quang Luyện Phách Đan, cần lập tức dùng ngay. Đương nhiên, còn một điều nữa chính là bởi vì gian phòng của Niệm Yên tiểu thư chẳng bao giờ tu luyện qua, cho nên Thiên Địa nguyên khí bình ổn, thích hợp để luyện đan.

Một câu nói sau đương nhiên là Diệp Mặc nói mò. Hắn biết cho dù là Túc Quang hiểu tâm tư của hắn cũng không thể nào cự tuyệt, trừ phi ông ta chỉ giả vờ thương yêu con gái của mình. Là một tông sư trận pháp cao cấp nhất, từ lâu hắn đã nhìn ra, Nghiễm Nguyên Cung trừ gian phòng của Niệm Yên ra, những chỗ khác khắp nơi đều là trận pháp quản chế cùng cấm chế không gian. Hơn nữa hắn giúp Niệm Yên luyện đan hoàn tất, chuẩn bị lập tức đi ngay, Nghiễm Nguyên Cung không phải là một nơi hắn thích.

Túc Quang trầm mặc một chút nói rằng:

- Cũng được, vậy thì đi gian phòng của Niệm Yên luyện đan đi.



Niệm Yên nhìn Diệp Mặc lần thứ hai trở lại gian phòng của cô, còn chưa kịp kinh ngạc hỏi, đã nhìn thấy cha cô đi tới.

- Diệp Đan Thánh, ở đây có hai chiếc nhẫn. Trong đó một là thù lao cho ngươ, còn một bên trong là dược liệu luyện đan, bao gồm cả Diêu Quang Thảo ta vừa đào lên.

Túc Quang sau khi đi vào trực tiếp đem hai chiếc nhẫn giao cho Diệp Mặc, sau đó lại yêu thương nhìn Niệm Yên nói rằng:

- Niệm Yên àh, Diệp Đan Thánh rất chắc chắn, đan dược này hắn muốn luyện chế trong phòng của con. Bởi vì Diệp Đan Thánh luyện chế Diêu Quang Luyện Phách Đan phải dùng ngay mới được, con không cần lo lắng. Chờ Diệp Đan Thánh luyện chế xong Diêu Quang Luyện Phách Đan rồi, con phải nghe lời Diệp Đan Thánh căn dặn, trước tiên dùng đan dược.

Nói xong,Túc Quang lại lần nữa cảm kích nhìn Diệp Mặc nói rằng:

- Diệp Đan Thánh, con gái của ta giao cho ngươi đấy, mong Diệp Đan Thánh không ngại cực khổ.

Dừng một cái. Ông ta lại hỏi:

- Diệp Đan Thánh luyện chế một lò Diêu Quang Luyện Phách Đan cần thời gian bao lâu?

Diệp Mặc trầm ngâm chỉ chốc lát nói rằng:

- Hẳn là cần khoảng một đến hai canh giờ đi.

- Được, vậy ta tại điện tiếp khách chờ Diệp Đan Thánh đại công cáo thành.

Túc Quang nói xong. Trực tiếp rời khỏi gian phòng của Niệm Yên.

Niệm Yên nhìn cha đã rời khỏi, lúc này mới quay đầu lại kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Diệp đại ca, cha ta sao có thể để cho huynh luyện đan ở đây?

Theo cô thấy thì Diệp Mặc luyện đan cha cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi. Hơn nữa dù có rời khỏi, cũng sẽ không để cho Diệp Mặc ở trong phòng của mình, cha cô sẽ vào bất kỳ lúc nào, bởi vì cha cô vẫn rất là lưu ý đến cô, chí ít sẽ không tóm lấy Sinh Cơ của Diệp Mặc ngay trước mặt cô. Hiện tại Diệp Mặc ở trong phòng cô, một khi cha cô muốn lấy Sinh Cơ của Diệp Mặc, nhất định phải làm trước mặt cô.

Diệp Mặc khẽ cười nói:

- Cha cô đoán chừng ta luyện chế xong đan dược sẽ không đi được nhỉ.

Nói xong, Diệp Mặc lại lần nữa tạo ra mấy cái cầm chế trong phòng Niệm Yên, rồi mới tiếp tục nói:

- Niệm Yên, giờ ta phải luyện đan, cô ngồi một lát đi.

- Đợi chút, Diệp đại ca, ta cảm giác huynh bây giờ quan trọng nhất không phải là luyện đan đâu, nếu huynh đã có thể tới đây, ta cảm thấy huynh quan trọng nhất là mau chóng rời khỏi nơi này...

Niệm Yên vội vã ngăn cản Diệp Mặc, lo lắng nói.

- Không sao, ta nhất định sẽ luyện chế ra Diêu Quang Luyện Phách Đan.

Diệp Mặc nói xong trực tiếp đi tới một góc, tạo ra mấy cái cấm chế, bắt đầu luyện đan.

Niệm Yên thấy Diệp Mặc thật sự bắt đầu luyện đan, cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể chờ đợi Diệp Mặc lần này thật sự có thể luyện chế ra Diêu Quang Luyện Phách Đan, sau đó cha sẽ cảm kích hắn, để cho hắn rời khỏi. Tuy rằng cô biết, chuyện này rất xa vời.



- Các vị tìm ta có chuyện gì, Diệp Mặc còn đang giúp luyện đan, một khi có kết quả, ta tất nhiên sẽ đưa đồ vật ra.

Túc Quang vừa đưa Diệp Mặc đến phòng con gái luyện đan, rồi liền vội vã đi tới gian phòng của bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế.

Ba người Bộc Dương Tư không nói gì, đều nhìn về phía Văn Đức Thủy. Văn Đức Thủy biết gã phải đứng ra nói, ai bảo gã là người cuối cùng nghĩ là trên người Diệp Mặc có thứ tốt?

- Túc Quang tiên hữu, ta cứ nói thẳng vậy.

Văn Đức Thủy cũng chẳng muốn quanh co, nói thẳng:

- Chúng ta đều là người biết chuyện, Túc Quang tiên hữu nói vậy cũng là để ý trên người Diệp Mặc có thứ tốt đúng không?

Túc Quang nghe Văn Đức Thủy nói vậy xong, lập tức nghi hoặc không giải thích được hỏi:

- Là thứ tốt gì? Ta mời Diệp Đan Thánh đến hòan toàn là vì luyện chế Diêu Quang Luyện Phách Đan cho con gái ta.

Lời này Túc Quang thật cũng không có nói bừa, ông ta mời Đan Thánh đến luyện đan, mục đích trước nhất vẫn là muốn cứu sống con gái của mình. Đương nhiên ông ta lợi dụng con gái của mình, muốn lấy được bảo vật có Hỗn Độn Sinh Cơ tốt hơn nữa, cũng là sự thực. Cho dù là sự thực, cũng không thể bài trừ chuyện ông ta rất quan tâm đến con gái của mình.

Huống chi, cho dù là không phải Diệp Mặc, đổi thành đệ nhất Đan Thánh khác tới đây, suy nghĩ của ông ta vẫn như vậy.

Gia Cát Trí Thần mỉm cười, đứng lên nói rằng:

- Chúng ta hoà nghi trên người Diệp Mặc còn có một loại hỗn độn bảo vật, đương nhiên đây chỉ là suy đoán...

- Cái gì?

Túc Quang kinh ngạc nói trong lòng ông ta chấn động mãnh liệt. Gia Cát Trí Thần hoài nghi trên người Diệp Mặc có hỗn độn bảo vật, vậy ông ta gần như là khẳng định trên người Diệp Mặc có. Diệp Mặc nói Hư Không Sinh Cơ Tủy nói không chừng chính là lừa gạt ông ta, thứ hắn chân chính dùng để luyện đan chính là Hỗn Độn Sinh Cơ.

Diệp Mặc dùng Hỗn Độn Sinh Cơ để hỗ trợ luyện chế Diêu Quang Luyện Phách Đan đương nhiên không phải là tốt bụng gì, mà là muốn lấy đi một đống thứ tốt từ chỗ ông ta.

Nếu trên người Diệp Mặc có hỗn độn bảo vật, vậy ông ta tuyệt đối không thể giao Diệp Mặc ra, Túc Quang vừa nghĩ tới đây, thì nghe Gia Cát Trí Thần tiếp tục hỏi:

- Túc Quang tiên hữu, vô luận ngươi kinh ngạc thật hay giả, ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc. Túc Quang tiên hữu tự thấy đấu pháp cùng Đức Thủy tiên hữu, thắng bại ra sao?

Túc Quang từ lâu đã khôi phục lại bình tĩnh, nghe thấy câu hỏi này, ông ta mỉm cười nói rằng:

- Đức Thủy tiên hữu là đệ nhất Hỗn Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc, ta thì còn đang trong giai đoạn bế quan, đại thần thông của Đức Thủy tiên hữu ta làm sao có thể so bì được?

Văn Đức Thủy lại ngắt lời nói rằng:

- Túc Quang tiên hữu, ta nói không sợ mất mặt, mấy người ở đây, có thể thần thông của ta là kém cỏi nhất. Túc Quang tiên hữu nói thực cũng không có gì, ta không phải là đối thủ của Túc Quang tiên hữu, mọi người cũng đều biết.

Túc Quang chỉ cười nhạt, cũng không nói gì nữa. Văn Đức Thủy mặc dù là một chứng đạo Thánh Đế, chỉ có điều là tư chất gã cực kỳ nghịch thiên, hơn nữa còn có được cơ duyên nghịch thiên trong khi là Đạo Nguyên viên mãn. Bằng không Văn Đức Thủy chứng đạo còn rất sớm, muốn nói Văn Đức Thủy có thể so với ông ta, tuyệt không có khả năng.

Gia Cát Trí Thần ha ha cười:

- Túc Quang tiên hữu không cần khiêm tốn, nếu nói thật sự đấu pháp, Đức Thủy tiên hữu xác thực không phải là đối thủ của Túc Quang tiên hữu. Nhưng nếu như Túc Quang tiên hữu cho rằng Diệp Đan Thánh thực sự là một Đạo Nguyên Thánh Đế, vậy thì sai rồi. Diệp Đan Thánh là một Hỗn Nguyên Thánh Đế, hơn nữa còn là một Hỗn Nguyên Thánh Đế so với mấy người chúng ta đều lợi hại hơn.

Túc Quang nghe nói như thế, hoàn toàn ngổn ngang, Diệp Mặc là Hỗn Nguyên Thánh Đế? Nhân Tộc khi nào lại xuất hiện một Hỗn Nguyên Thánh Đế? Nếu như Diệp Mặc là một Hỗn Nguyên Thánh Đế, ông ta có thể dễ dàng bắt được Diệp Mặc sao?

Văn Đức Thủy bình tĩnh nói:

- Gia Cát tiên hữu nói là sự thực, ta cùng Diệp Mặc đấu hai lần, hai lần ta đều không phải đối thủ của hắn, nếu như không phải ở trong Long cung, có lẽ ta đã bị người này giết rồi.

Thấy Túc Quang nhìn về phía mình, Ngao Si cũng chắp tay nói rằng:

- Đức Thủy tiên hữu cùng Gia Cát tiên hữu nói là sự thực, Diệp Mặc kia xác thực là một Hỗn Nguyên Thánh Đế, nhưng lại không phải một Hỗn Nguyên Thánh Đế bình thường. Tại Long cung của ta, hắn đã tham gia Hỗn Nguyên đại điển của ta, kết quả khi năm Hỗn Nguyên Thánh Đế liên thủ, hắn vẫn trốn thoát. Cho nên Túc Quang tiên hữu nếu như muốn không chế được Diệp Mặc mà chỉ dựa vào sức lực của mình mình, tuyệt đối không có khả năng, thậm chí ngược lại vô cùng có khả năng bị giết nữa là.

Túc Quang sắc mặt âm trầm u ám xuống, sở dĩ ông ta hào phóng như vậy, hầu như đưa hết tài sản của mình cho Diệp Mặc, chính là không sợ Diệp Mặc chạy mất. Nếu như Diệp Mặc thật sự đi, tổn thất của ông ta không phải chỉ chút ít. Thế nhưng ông ta khẳng định bọn người Gia Cát không có nói sai, nếu như Diệp Mặc không có chút bản lĩnh, sẽ không bình tĩnh xuất hiện tại Nghiễm Nguyên Cung như vậy.

Nghĩ tới đây Túc Quang cũng biết tất cả mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra rồi, đơn giản thắng thắn nói rằng:

- Ta vừa nãy hầu như đã đua hết tài sản của ta cho Diệp Mặc luyện đan rồi, ta có thể cùng các vị hợp tác, thế nhưng bảo vật trên người Diệp Mặc ta phải có phần, ngoài ra những thứ thuộc về ta mà ta đã đưa ra, ta phải lấy lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi