Diệp Mặc và Đường Bắc Vi đã nói chuyện với nhau gần như suốt cả buổi tối, đến lúc trời gần sáng, Đường Bắc Vi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ, Diệp Mặc lại chế ra một chuỗi vòng tay bảo vệ cho chính mình. Mặc dù chuỗi vòng tay bảo vệ này không có tác dụng gì với người tu luyện cổ võ, nhưng với những vụ ám sát bình thường, thì vẫn có thể bảo vệ được.
Cho dù là không có chuỗi vòng tay bảo vệ, thì bản thân Diệp Mặc vẫn luôn không sợ bị ám sát, nhưng đôi khi cũng không thể động thủ là phòng ngự được, nên cứ làm cho chắc ăn.
Lúc Đường Bắc Vi tỉnh thì đã là giờ cơm trưa, rửa mặt xong, Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi đi mua một số đồ dùng cần thiết, rồi quay về trường của Đường Bắc Vi lấy một số đồ dùng cá nhân.
Mặc dù Đường Bắc Vi không biết Diệp Mặc để những thứ đó ở đâu rồi, nhưng cô biết anh trai mình có rất nhiều điểm thần bí, cô cũng không hỏi, mặc dù cảm thấy rất hiếu kỳ, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, biết là có những lúc anh trai không muốn nói, thì tốt nhất mình cũng không nên hỏi. Kỳ thực Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều, rất nhiều bản lĩnh của hắn Đường Bắc Vi đều đã biết, một cái nhẫn trữ vật thì cũng chẳng đáng để dấu cô, nhìn thấy cô có chút nghi hoặc, liền đưa luôn cho cô xem.
Lúc Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi vào bệnh viện Đàn Khang, Bàng Hải Hương và viện trưởng Hồ Dương đều đã đứng ở cổng bệnh viện chờ rồi.
Thấy Diệp Mặc đến, Bàng Hải Hương lập tức chạy ra nghênh đón, ánh mắt như trút được cả một gánh nặng. Mặc dù Lâm Tán gọi điện đến cho Hồ Dương nói Diệp Mặc đã đi rồi, nhưng cô chưa nhìn thấy Diệp Mặc thì vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
- Diệp thần y, hôm qua anh không sao chứ. Anh bị cảnh sát dẫn đi, tôi và viện trưởng Hồ đều rất lo lắng.
Khuôn mặt của Bàng Hải Hương quả thật lộ vẻ vô cùng lo lắng.
Diệp Mặc gật gật đầu, đối với người phụ này quả thực là có chút cảm tình. Cô ta không vừa lên đã nói ngay chuyện chồng mình như thế nào, mà lập tức hỏi đến an nguy của Diệp Mặc, bất kể là cô ta đã lõi đời từng trải hay là có nguyên nhân nào khác, nhưng ít nhất thì cô ta cũng rất biết làm người.
- Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi không sao, chồng cô chắc đang ở trong bệnh viện Đàn Khang?
Chuyện giúp chồng của Bàng Hải Hương điều trị hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, thế nên Diệp Mặc chỉ muốn trị khỏi cho anh ta càng sớm càng tốt, để có thể rời khỏi đây sớm.
- Đúng vậy, làm phiền Diệp thần y rồi.
Bàng Hải Hương mặc dù ước Diệp Mặc có thể lập tức chữa trị cho chồng cô ta, nhưng cũng cố gắng tỏ ra không quá nóng vội.
Hồ Dương cuối cùng cũng tìm ra được khoảng trống để nói chen vào:
- Diệp thần y, tôi dẫn anh đi.
Trong lòng ông ta muốn xem xem lát nữa Diệp Mặc sẽ điều trị cho chồng của Bàng Hải Hương như thế nào.
Diệp Mặc và Đường Bắc Vi dưới sự dẫn đường của Hồ Dương, đi thẳng tới phòng VIP của bệnh viện.
- Người thanh niên này là ai? Sao viện trưởng Hồ lại phải cung kính với anh ta như vậy? Lại còn gọi anh ta là thần y? Có khoa trương quá không vậy?
Một y tá nhỏ giọng hỏi.
Một y tá ở bên cạnh cô ta lại nói:
- Người thanh niên đó chính là người hôm qua đã điều trị chân cho Túy Viện Viện đấy, y thuật tương đối lợi hại, cô chưa nhìn thấy cách anh ta châm cứu rồi, các động tác đều nhanh như điện vậy, tôi tận mắt nhìn thấy đó.
Cô y tá đang nói chính là cô y tá đã chăm sóc cho Túy Viện Viện hôm qua.
Một bác sĩ nữ trung niên đang chuẩn bị tan làm, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, quay đầu lại nhìn, rồi quay sang hỏi một bác sĩ khác:
- Chủ nhiệm Lưu, người hôm qua anh nói đến là cái người không biết trời cao đất dày gì đó chắc không phải là anh ta chứ? Anh ta có chữa khỏi chân cho Túy Viên Viên không?
Lúc này mặt của chủ nhiệm Lưu đỏ bừng bừng, hôm qua anh ta còn nói cậu thanh niên ít tuổi này là kẻ không biết nên mới không sợ, bây giờ viện trưởng Hồ lại trực tiếp gọi người ta là thần y như vậy. Hơn nữa chuyện hôm qua Diệp Mặc dùng kim châm cứu điều trị khỏi cho chân của Túy Viện Viện, đã lan truyền ra khắp cả bệnh viện Đàn Khang rồi, không có người nào là không biết chuyện này. Chuyện này chẳng khác nào làm mất mặt anh ta.
- Viện trưởng Hồ dẫn anh ta đến đây làm gì vậy?
Lại có một bác sĩ khác hỏi.
- Nghe nói hôm nay có một ca cấp cứu từ bệnh viện Mary bên HongKong, nghe nói bên bệnh viện Mary đã vô phương cứu chữa rồi, hôm qua nghe nói có thần y y thuật vô cùng lợi hại, nên hôm nay đã đặc biệt chuyển bệnh nhân tới đây.
Một y tá lập tức trả lời, đương nhiên, cô này đã nghe ngóng được hết chuyện của ngày hôm qua rồi.
- Có loại thần y như vậy thật à? Tôi phải đi xem mới được, cho dù học được bằng cái lông tơ cũng tốt.
Bác sĩ đó nói xong lập tức vội vàng chạy theo.
- Tôi cũng đi xem...
Vị bác sĩ nữ trung niên cũng chạy theo.
Thấy có hai bác sĩ đã chạy đi xem, chủ nhiệm Lưu cũng lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ đi theo. Nói thật, đến bây giờ anh ta vẫn không dám tin, có người có thể điều trị khỏi hai chân của Túy Viện Viện. Chỉ có điều Túy Viện Viện hôm qua đã xuất viện rồi, anh ta không thể nào tìm ra được cô ta, bây giờ vừa hay có kịch hay để xem, xem xem là thật hay là giả.
Nhưng nguyện vọng thì là tốt, nhưng thực tế thì tàn khốc, ngoài Bàng Hải Hương và viện trưởng Hồ ra, Diệp Mặc chỉ dẫn theo mỗi Đường Bắc Vi vào phòng bệnh, những người khác chỉ có thể đợi ở ngoài, nếu như không phải vì đắc tội với "Địa Sát" thì Diệp Mặc đã để Đường Bắc Vi đợi ở trường học rồi.
Tuy rằng hắn không e ngại chuyện này, nhưng nếu đám người đó mà hạ thủ với Đường Bắc Vi, thì hắn cũng chẳng còn cách nào. Biện pháp duy nhất chỉ có thể là để Đường Bắc Vi ở bên cạnh mình mà thôi, qua vài ngày, nếu như đám người này không đáng sợ như Kiều Cương nói, và không ra tay với em gái hắn, thì hắn sẽ dẫn Đường Bắc Vi đến Yến Kinh để thăm mẹ, sau đó sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Tống, thì có thể đưa Đường Bắc Vi đến Lạc Thương.
...
Chồng của Bàng Hải Hương nhìn rất gầy yếu, sắc mặt xanh tím, hơi thở hổn hển, khiến cho người nhìn anh ta đều nghĩ rằng anh ta có thể ra đi bất cứ lúc nào.
- Tình trạng bệnh của chồng tôi rất giống bệnh tim, nhưng đã đi kiểm tra ở nhiều bệnh viện, thì đều nói anh ấy không bị bệnh tim. Một khi sắc mặt của anh ấy xanh tím đến một mức độ nhất định, thì sẽ ngất đi, bệnh tình bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng. Diệp thần y...
Mặc dù cố gắng hết sức để Diệp Mặc không cảm thấy phản cảm, nhưng liên quan đến an nguy của chồng, Bàng Hải Hương cũng không nghĩ nhiều nữa.
Diệp Mặc dùng thần thứ quét một chút, thậm chí không cần dùng tay bắt mạch, chỉ đứng bên cạnh giường bệnh cũng biết được người này mắc bệnh gì. Hắn đã từng gặp qua loại bệnh này, ông nội của Trác Ánh Tình cũng đã từng mắc bệnh "Tử Tiêu" này.
"Tử Tiêu" là một thứ vật liệu luyện khí của Tu Chân giới, nhưng trong Tu Chân giới cũng không thường gặp, lẽ nào trái đất lại nhiều đá "Tử Tiêu" đến vậy? Sao mình chưa từng nhìn thấy? Diệp Mặc có chút bực bội.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh thấy Diệp Mặc bước tới, vất vả ngồi dậy:
- Diệp thần y, tôi là Quách Thái Minh, thật sự là làm phiền đến anh rồi, tôi biết bệnh của tôi rất khó chữa trị, hơn nữa đây lại là bệnh di truyền, thực sự không thể nào chữa nổi đâu, âu cũng là do số mệnh của tôi nó vậy.
Diệp Mặc vốn định nói thực ra điều trị bệnh này rất đơn giản, nhưng hắn không ngờ Quách Thái Minh lại nói "Tiêu Tử" là bệnh di truyền? Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc nghe thấy điều này, chẳng lẽ mình đã phán đoán sai sao? Diệp Mặc lập tức nhíu mày.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, Quách Thái Minh thở dài, biết bệnh tình của mình như này đến thần y cũng cảm thấy khó, nhưng ông ta vốn là người rộng rãi, lập tức nói:
- Ông nội của tôi cũng chết vì bệnh này, cha tôi cũng chết vì bệnh này, tôi không có con trai, chỉ có một đứa con gái, xem ra tôi cũng sẽ phải chết vì căn bệnh này thôi.
Diệp Mặc không trả lời, hắn dùng một cây kim châm vào một huyệt đạo trên đầu Quách Thái Minh, vận chân khí truyền xuống, lập tức hắn biết hắn không phán đoán sai, quả thật là bị trúng độc "Tử Tiêu" nhưng tại sao độc này lại là di truyền được chứ?
Diệp Mặc rút cây kim ra, nhìn vẻ mặt mong chờ của Bàng Hải Hương, ngoài ra còn có sự tập trung chú ý của Hồ Dương, khẽ mỉm cười nói:
- Tôi có thể chữa khỏi được bệnh này, tuy nhiên...
Bàng Hải Hương nghe thấy Diệp Mặc nói có thể điều trị bệnh của chồng cô, lập tức trở nên mừng rỡ, mở miệng một lúc lâu mới dám lên tiếng:
- Diệp thần y, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh của chồng tôi, thì chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng cho anh.
Trong phòng chỉ có Đường Bắc Vi nghe thấy những câu nói này có chút vấn đề, nhưng cô nghĩ chồng mình đang rơi vào bước đường cùng, vợ con lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường, nếu như không lo thì quá là bạc bẽo rồi.
Vốn dĩ Diệp Mặc định bảo Quách Thái Minh nói cho hắn biết chỗ ông ta gặp đá "Tử Tiêu", nhưng ngẫm lại tốt nhất vẫn không nên. Một mặt hắn cũng không cần loại đá này lắm, một mặt khi mà đã hỏi về chuyện này thì chưa chắc Quách Thái Minh đã cho hắn biết được cái gì có giá trị.
- Thôi
Diệp Mặc tiện tay lấy ra mấy cây kim châm cứu, dùng chúng với tốc độ cực nhanh châm lên các huyệt đạo trên người của Quách Thái Minh, rồi vận khí truyền xuống, những độc tố của "Tử Tiêu" rất nhanh bị Diệp Mặc đẩy ra khỏi cơ thể của Quách Thái Minh.
Nghiêm túc mà nói, bệnh của Quách Thái Minh nhẹ hơn nhiều so với bệnh của Trác Hữu Sơn, nhưng cơ thể của ông ta không khỏe bằng của Trác Hữu Sơn, cho nên thời gian điều trị phải dài hơn.
Nửa giờ sau, Diệp Mặc rút kim ra, nói:
- Đã khỏi rồi đấy.
- A...
Bàng Hải Hương sững sờ nhìn Diệp Mặc, vậy là khỏi rồi sao? Cô ta căn bản là không thể tin được như vậy mà đã xong được, cho dù là y thuật có lợi hại đến đâu thì cũng không thể nào mà nhanh như vậy được, không cần phải uống thuốc, cũng không cần phải làm phẫu thuật, chỉ cần dùng mấy cây kim là được sao?
- Cái gì? Như vậy là khỏi rồi sao?
Hồ Dương thốt lên một câu, cũng đứng ngây người ra luôn. Nếu như không phải ông ta nắm được bệnh tình của Quách Thái Minh nghiêm trọng đến chừng nào, thì ông ta còn tưởng rằng Diệp Mặc và Quách Thái Minh ở cùng một phe, hoàn toàn đang làm một chuyện lừa người.
Ngẩn ngơ trong chốc lát, Bàng Hải Hương là người có phản ứng đầu tiên, vội vàng xông tới, giữ chặt tay Quách Thái Minh nói:
- Thái Minh, anh thế nào rồi?
Quách Thái Minh cảm thấy những cơn đau đớn ở đầu dày vò ông ta suốt bao nhiêu năm nay đã hoàn toàn biến mất, nhất thời ông ta còn chưa kịp phản ứng, bây giờ vợ lại hỏi như vậy, mới nghĩ ra chuyện động chân động tay, sau đó đứng dậy, rồi lập tức kêu lên mừng rỡ:
- Thật sự là khỏi rồi, đầu tôi đã không còn đau nữa rồi. Không ngờ có loại y thuật này, không ngờ có loại y thuật này...
Quách Thái Minh lẩm bẩm nói đi nói lại đến mấy lần, vẫn không thể tin được là mình đã khỏi bệnh.
- Không ngờ lại có loại y thuật như thế này...
Lần này người tự lẩm bẩm là viện trưởng Hồ Dương, ông ta không thể tin được Diệp Mặc có thể trị khỏi bệnh của Quách Thái Minh, phải hiểu rằng đây chính là bệnh nan y vô phương cứu chữa
- Một khi đã như vậy, tôi xin cáo từ thôi. Bắc Vi, chúng ta đi thôi.
Diệp Mặc nói xong, định lập tức rời đi cùng Đường Bắc Vi.
- Diệp thần y, xin dừng bước.
Quách Thái Minh đột nhiên đã lấy lại được tinh thần, lập tức gọi Diệp Mặc lại.