THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Mặc, Bạch Sa vội nói:

- Hoàng Kỵ hiện tại đang chờ kết quả, đợi lát nữa tôi chỉ cần báo cáo là đã bắt được người, sau đó đưa các vị trở về là được.

Cái Diệp Mặc muốn chính là những lời này, quay đầu lại nói với Vũ Học Dân:

-Anh Vũ, giao trực thăng cho hắn, tôi coi chừng hắn, tin rằng hắn cũng không dám giở trò gì.

Nói xong Diệp Mạc lại nói với Bạch Sa:

-Mày trực tiếp lái máy bay trở về, bây giờ lập tức gọi điện cho Hoàng Kỵ, bảo với gã mọi việc bình thường.

Bạch Sa không dám làm sai lời nào của Diệp Mặc, người khác có lẽ chỉ là uy hiếp, nhưng thân thủ cũng như sự tàn nhẫn của Diệp Mặc gã đã tận mắt nhìn thấy, gần như không cần động đậy đã giết chết bốn gã vũ trang đầy đủ, hơn nữa mặt không đổi sắc, người này quá hung ác, gã sợ Diệp Mặc nổi giận,vội vàng nói:

-Bởi vì Hoàng Kỵ nói qua, bắt được người thì tôi cứ trực tiếp đưa đến thành phố Kinh

-Thành phố Kinh?

Vũ Học Dân cũng biết, máy bay này tuyệt đối không phải từ thành phố Kinh đến, thành phố Kinh cách đây gần 2000km, cái máy bay này làm sao bay đến được.

Dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Vũ Học Dân, Bạch Sa vội vàng giải thích:

-Tôi là từ Nghi Bình đến, ban đầu định đến chặn anh Vũ, bởi vì nhất thời nhận được vị trí của các vị, cho nên đến đây, chiếc trực thăng này cũng là cải trang, bình xăng có thể chạy được khoảng hai giờ 50 phút, hơn nữa tốc độ nhanh hơn so với các loại máy bay khác, bây giờ đã bay hơn 20 phút rồi, còn có thể bay được khoảng 2 tiếng 30 phút nữa, có thể bơm xăng ở Vọng Xuyên, sau đó có thể trực tiếp bay đến thành phố Kinh

Nói tới đây dừng lại một chút lại tiếp tục nói:

-Anh Vũ chắc cũng biết Thiết Giang ở Vọng Xuyên cũng có một phân trạm xăng, do cái trực thăng này đã cải trang, có rất nhiều chỗ tương đối tiên tiến, cho nên xăng ở một số trạm xăng không thể dùng được, tuy rằng có thể miễng cưỡng dùng, nhưng chỉ sợ trên đường xảy ra trục trặc.

Vũ Học Dân gật gật đầu nói:

-Cứ như vậy đi, bây giờ cứ bay về hướng thành phố Kinh đi.

Trạm xăng nội bộ của Thiết Giang gã cũng biết.

Diệp Mặc nghiên cứu bản đồ cũng thấy qua thành phố Kinh, ở đây là ở gần Nga, cách Bắc Triều Tiên không xa, cũng là vùng biên giới, nhưng dù sao cũng phải cần mấy tiếng mới đến thành phố Kinh, Diệp Mặc nhìn nhìn chiếc xe Jeep đang cháy ở phía dưới, cho dù biết được tình hình trong xe, thì cũng đã là mấy tiếng sau rồi, lúc đó đã làm xong việc rồi.

Quả nhiên như lời Bạch Sa, hai tiếng sau, trực thăng bơm xăng ở Vọng Xuyên, có lẽ nhận được tin tức, cũng không có ai nghi ngờ, lúc rời Vọng Xuyên, trời còn chưa sáng.

7 giờ sáng, trực thăng đỗ ở một trang viên tư nhân rất lớn, tốc độ của trực thăng này quả thật rất nhanh, tốc độ có thể đạt được 430-500km/h.

Ngày trước Diệp Mặc đi theo Văn Đông ở Đàn Đô nhìn thấy trang viện kia đã khá lớn rồi, nhưng so với cái này, thì vẫn còn kém xa.

Nghĩ đến Văn Đông, Diệp Mặc nhớ đến mô hình và tài liệu mà Văn Đông giao cho mình, đến bây giờ vẫn còn trong túi của hắn, không biết là để làm gì, Diệp Mặc cũng không có hứng thú xem.

Vũ Học Dân thấy Diệp Mặc nhìn lại, dường như biết Diệp Mặc đang nghĩ gì, lắc lắc đầu nói:

-Người ở đây phần lớn là của Hoàng Kỵ, người của tôi gã sẽ không sắp xếp ở đây, nhưng cũng có một bộ phận chỉ trung thành với Thiết Giang, không phải tâm phúc của Hoàng Kỵ.

-Hoàng Kỵ ra rồi.

Vũ Học Dân đột nhiên nhìn nhìn một người đàn ông từ trong biệt thự đi ra.

Diệp Mặc nhìn nhìn người mà Vũ Học Dân nói, hơn 50 tuổi, mắt tam giác, nhưng rất béo, tóc phía trước rụng hết, mặc chiếc áo da, sau lưng còn hai gã vệ sĩ.

-Cậu dẫn tôi đi xuống.

Diệp Mặc lạnh lùng nói với Bạch Sa, hắn đang suy nghĩ, chút nữa vào gặp Hoàng Kỵ, chắc chắn sẽ có người ngăn cản, hắn còn đang nghĩ có khi phải đại khai sát giới, không ngờ Hoàng Kỵ lại tự đi ra.

-Ha ha...Vũ Học Dân, không ngờ mày dám nhòm ngó vị trí của tao, lại còn cướp người phụ nữ mà tao nhìn trúng, hôm nay vì chờ mày, tao đã cả đêm không ngủ, một ngày mày còn chưa chết, tao còn cảm thấy bất an...

Một âm thanh khàn đặc vang lên, giọng điệu đầy tự tin và kiêu ngạo, đối với gã mà nói, có mấy đàn em tinh anh, lái trực thăng, cầm mấy khẩu Ak, lại có súng tự động, đi chặn một người còn dẫn theo phụ nữ như Vũ Học Dân, căn bản sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Hoàng Kỵ nhìn thấy Bạch Sa và một kẻ không quen xuống trực thăng, sau lưng không còn ai xuống, lập tức cảnh giác dừng bước, nhìn Bạch Sa nói:

-Người sau lưng mày là ai? Đứng lại, không được cử động.

Lời Hoàng Kỵ vừa dứt, hai tên vệ sĩ phía sau đã tiến lên, định cản Bạch Sa và Diệp Mặc.

Đã tới rồi, Diệp Mặc cũng không khách khí nữa, mấy chiếc thiết đinh trong tay cực nhanh bay ra, ấn đường mấy gã vệ sĩ lập tức có vết máu, ngã xuống đất bỏ mạng, Bạch Sa phát run, gã từng thấy rất nhiều kiểu giết người, nhưng chưa từng thấy kiểu nào giống như của Diệp Mặc, đơn giản mà hiệu quả, cũng thật khủng bố quá đi.

Hoàng Kỵ phản ứng cũng không chậm, lập tức biết là không hay, định nhặt khẩu súng lên, nhưng Diệp Mặc không cho gã một cơ hội nào, đinh sắt trong tay đã bay ra.

Hoàng Kỵ đến lúc chết vẫn không tin, không ngờ gã lại chết dễ dàng như vậy, cho dù có người vác súng xông vào, thì gã cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ, người khác chỉ cần vung tay lên là gã đã xong đời rồi, tuy rằng không cam tâm, nhưng ý thức của gã đã tiêu tan.

Lúc này hơn chục tên cầm đao lớn xông lên, Diệp Mặc đang định đại khai sát giới, Vũ Học Dân ở đằng sau đột nhiên quát lớn:

-Bây giờ ta phụ trách ở đây, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản sao?

Toàn hiện trường nhất thời im lặng, rất nhiều người không biết có nên động thủ không, nhưng có mấy gã cầm súng chưa kịp bóp cò đã bị Diệp Mặc giết chết.

Vũ Học Dân vẫn còn có chút uy tín, trừ mấy gã cực kỳ trung thành với Hoàng Kỵ, đại bộ phận vẫn là trung thành với Thiết Giang, còn Hoàng Kỵ chết đi thì ai lên thay, thì cũng không quá để ý, tranh đấu giữa Hoàng Kỵ và Vũ Học Dân bọn họ cũng biết một ít, có lẽ bọn họ đã thấy quá nhiều những cuộc tranh đấu như vậy rồi.

Cùng ngày Vũ Học Dân giết Hoàng Kỵ, Thiết Sơn truyền tin đến, để Vũ Học Dân thay thế Hoàng Kỵ, hơn nữa người của Vũ Học Dân cũng quay về, làm cho địa vị của Vũ Học Dân hoàn toàn vững chắc.



Bên trong một tòa biệt thự xa hoa ở khu Cửu Long Vượng Giác HongKong, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế thái sư, đối diện với gã là một đạo sĩ hơn 50 tuổi, lúc này hai người đang thưởng thức danh trà, người đàn ông trung niên chính là đầu lĩnh của Thiết Giang - Thiết Sơn. Nếu như không phải y nói ra, thì cũng không có mấy người biết rằng, nhị đương gia của Thiết Giang là một đạo sĩ.

Đạo sĩ ngồi đối diện với Thiết Sơn đúng là Nhàn đạo nhân, nhị bang chủ của Thiết Giang, thực lực của gã không biết mạnh hơn Thiết Sơn bao nhiêu lần, nhưng gã đối với quyền lực lại không có ham muốn gì, gã chủ yếu tập trung tu luyện, trừ một số việc lớn trong bang, lúc bình thường Nhàn đạo nhân sẽ không ra mặt.

Đồng thời không ai biết rằng, "Nam Thanh" đến bây giờ còn chưa có cách gì đụng vào nửa phần của Thiết Giang, cái này đối với thực lực của Thiết Giang không có quan hệ gì, mà là do e dè Nhàn Đạo Nhân.

-Cái tên Vũ Học Dân cũng không tồi, nước cờ này của anh đi đúng rồi.

Đạo sĩ đối diện, sau khi uống một ngụm trà nói.

Thiết Sơn trầm ngâm một lát nói:

-Tôi cho rằng nhiều lắm thì Vũ Học Dân chỉ có thể chạy trốn khỏi tay Hoàng Kỵ, lúc tôi nghe gã còn dẫn theo một ả đàn bà, thì tôi đã không còn hi vọng gì với gã nữa, nhưng không ngờ gã lại có thể giết chết Hoàng Kỵ, Hoàng Kỵ mấy năm gần đây càng ngày càng thụt lùi rồi, Thiết Giang cần một dòng máu mới, hi vọng Vũ Học Dân không làm tôi thất vọng, nếu không, hắn sẽ là một Hoàng Kỵ kế tiếp.

Lúc nói Vũ Học Dân nếu giống như Hoàng Kỵ thì không thể sống nổi, biểu tình của Thiết Sơn không có một chút thay đổi, giống như là nên như vậy.

Một lát sau Thiết Sơn tiếp tục nói:

-Nghe nói gần đây Thiên Bạch Hạc bởi vì con trai độc nhất chết đi nên rất là tức giận, gã tốt nhất là không nên động tới Thiết Giang, nếu không Thiết Sơn ta cũng không phải ăn chay.

-Anh cũng không cần lo lắng, tôi sắp đột phá rồi, lần này ra ngoài dạo chơi, để có thể toàn lực đột phá cửa tiếp theo, một khi đột phá đến Địa cấp, tôi sẽ đến hỏi thăm Thiên Long Đầu, tìn rằng gã cũng là người hiểu chuyện.

Ngữ khí Nhàn Đạo Nhân rất nhạt, nhưng lại làm cho người khác không thể không tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi