THIẾU GIA CON NHÀ GIÀU ĐÍCH THỰC TÁI HÔN


“Được thôi, buông tha hắn cũng được nhưng mẹ cũng phải cho lại con chút lợi ích gì đó chứ nhỉ?” Diệp Huyên Thành đột nhiên thay đổi thái độ.

“Con là con mẹ, mẹ kêu con đi xử lý chút việc, con cư nhiên...?” Phương Quân Mân có chút khó tin nói.

“Dù cho là mẹ con cũng nên có lúc tính toán rõ ràng.” Diệp Huyên Thành đứng dậy đi đến bên cạnh giá sách, đẩy giá sách ra phía sau, một bên mở ngăn tủ bí mật sau bức tường, một bên nói: “Con tự mình chọn lựa là được.”
“Connđây là muốn làm gì a?” Phương Quân Mân nhìn hành động của Diệp Huyên Thành, chạy nhanh đứng dậy đi qua nói: “Con định làm thật đó hả?”
“Mẹ cho rằng con là cùng mẹ nói giỡn sao?” Diệp Huyên Thành ấn xuống mật mã mở cửa tủ sắt ra, cầm lấy một cái hộp đặt ở bên ngoài cùng của tủ sau đó mở ra nhìn nói: “Cái này, con muốn.”
Bên trong hộp chính là đôi bạch ngọc miêu của Khâu Hàn, Phương Quân Mân thấy thế, rất là không vui nói: “Con vì cái này mà tới đi? Nếu không phải vì lấy cái này, con cũng không tính toán đồng ý buông tha cho chú Ba của con, phải không?”
Động tác Diệp Huyên Thành tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục từ két sắt một bên lấy đồ một bên nói: “Nếu con đã lấy đương nhiên phải lấy nhiều một chút, đồ cổ dạ quang này cũng không tồi, là trong đống hồi môn của mẹ năm đó đi? Ngọc như ý này cũng đẹp, cây trâm này…… Cây trâm thì thôi, mẹ lưu lại đi, lư hương đá quý này cũng không tồi, hình như cái này là đồ trong cung của triều đại nào đó, con nhớ rõ là năm đó mẹ tốn số tiền lớn mới đem về được.”
“Con lấy đủ chưa a?!” Phương Quân Mân đau lòng không thôi, gấp đến độ dậm chân, dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy Diệp Huyên Thành ra: “Con là ăn cướp hay là thổ phỉ hả! Trời đất ơi, con đừng lấy nữa có được không hả?!”

Phương Quân Mân thật vất vả mới đẩy được Diệp Huyên Thành ra, che két sắt lại nói: “Con mà lấy nữa mẹ báo cảnh sát đó!”
“Hừ!” Diệp Huyên Thành bất mãn nói: “Mẹ keo kiệt như vậy làm gì? Mấy thứ này từ kgi sinh ra đã không có, chết cũng không mang theo được, con là đứa con duy nhất của ngài, không cho con chẳng lẽ mẹ còn muốn để lại cho ai?”
“Vậy cũng phải chờ sau khi mẹ chết mới là con, chỉ cần mẹ còn sống một ngày, đồ của mẹ cũng chỉ có thể là của mẹ!” Phương Quân Mân đều sắp khóc.

“Mẹ nhìn xem mẹ thật là keo kiệt mà.” Diệp Huyên Thành thở dài nói: “Được rồi, con cũng chỉ lấy mấy thứ thôi.

Con phải đi rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Diệp Huyên Thành cầm mấy cái hộp xoay người đi ra ngoài, Phương Quân Mân cũng lập tức xoay người đem cửa két sắt đóng lại, đột nhiên bà nhớ tới cái gì, chạy nhanh đến cửa nói: “Việc của chú Ba con, con cũng đừng quên!”
“Đã biết.” Diệp Huyên Thành dần dần đi xa.

Buổi tối, trừ bỏ Khâu Hàn sau khi uống thuốc trị cảm thì ngủ thật sự thâm trầm, mà những người khác cơ hồ đều không có ngủ.

Diệp Huyên Thành cả đêm nhìn văn kiện không có ngủ.

Phương Quân Mân đau lòng những bảo bối của bà, đau lòng cả đêm không ngủ được, không phải bởi vì đau lòng vì nó quý, mà là vì những thứ kia bà đều rất thích, cho nên bà mới giữ gìn nó.

Lý Tuệ Tuệ cùng Lý Hiên Hiên ở trong phòng thảo luận việc xảy ra trong buổi tiệc.


“Thật là không nghĩ tới, so với Tôn Thần Thần, anh Huyên Thành ca lại để ý Khâu Hàn hơn.” Lý Tuệ Tuệ vẻ mặt ngoài ý muốn nói: “Khó trách Khâu Hàn dám kiêu ngạo đối với chị như vậy, quả nhiên giống em nói, thật đúng là anh Huyên Thành ca bảo kê cho cậu ta.”
Lý Hiên Hiên nhíu chặt mày, tâm tình trầm trọng nói: “Em cũng hoàn toàn không nghĩ tới, Khâu Hàn được coi trọng hơn so với em nghĩ muốn, đối với em mà nói đây là việc vô cùng bất lợi.”
“Em lo lắng như vậy để làm gì?” Lý Tuệ Tuệ nghi hoặc nói: “Ba không phải đã nói ba sẽ dùng hết thảy biện pháp để anh Huyên Thành đồng ý cùng em kết hôn sao?”
“Cho dù là như vậy, chỉ sợ cũng rất khó thành công.” Trong ánh mắt Lý Hiên Hiên tràn đầy lo lắng cùng sầu lo.

“Không thành công thì thôi.” Lý Tuệ Tuệ bĩu môi nói: “Anh Huyên Thành tuy rằng rất tốt nhưng trên đời này lại không phải chỉ có mình y, em làm gì một hai phải thế? Em cứ học hỏi chị, đừng vì một cái cây mà phải bỏ cả một rừng cây.”
“Em chỉ là…… không cam lòng.” Lý Hiên Hiên dùng sức nắm ly nước trong tay, trong mắt tràn đầy cảm xúc, hắn không cam lòng, hắn từ khi còn rất nhỏ đã thích Diệp Huyên Thành, mấy năm nay vẫn luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, làm bản thân càng trở nên ưu tú vì để có thể cùng Diệp Huyên Thành kết hôn, hiện tại bảo hắn cứ như vậy từ bỏ, hắn sao có thể cam tâm được?
“Haizz.” Lý Tuệ Tuệ thở dài nói: “Từ nhỏ đến lớn, xác thật là em so với chị thông minh hơn rất nhiều, nhưng chị cũng phát hiện, càng là người thông minh, thì càng cố chấp.”
Cả đêm Lý Hiên Hiên cùng Lý Tuệ Tuệ đều thảo luận, đến tột cùng là bọn họ nên tiếp tục đối phó Tôn Thần Thần hay là phải nắm chặt thời gian nghĩ cách khiến Khâu Hàn rời khỏi Diệp Huyên Thành.

Tôn Thần Thần ngồi ở trên giường, một chút cảm giác buồn ngủ đều không có, hắn thật sự không nghĩ tới, hắn đứng lù lù ở đó như thế mà lại bị Diệp Huyên Thành hoàn toàn ngó lơ, Diệp Huyên Thành không thèm nói với hắn một câu, để hắn một mình ở lại, sau đó mang Khâu Hàn đi.

Hắn còn cho rằng, kế hoạch mấy năm nay của bọn họ xem như là đã thành công, trong lòng của Diệp Huyên Thành hắn nhiều ít vẫn là có chút khác biệt, Diệp Huyên Thành khẳng định vẫn để ý đến hắn, không nghĩ tới chỉ mình Khâu Hàn đã đánh vỡ ý nghĩ của hắn.


Tôn Thần Thần khổ sở nhắm mắt lại, ở trong lòng âm thầm thề, hắn nhất định phải thành công mới được, hắn nhất định phải làm cho Diệp Huyên Thành yêu hắn, sau đó cùng hắn kết hôn.

Khâu Hàn đêm nay ngủ rất ngon, buổi sáng hôm sau tỉnh lại, cảm thấy rất thoải mái, rửa mặt xong liền đi đến phòng ngủ Diệp Huyên Thành.

Khâu Hàn đẩy cửa ra đi vào, thấy Diệp Huyên Thành đang mặc áo ngủ ngồi ở mép giường, tựa hồ đã rửa mặt xong hết rồi.

Diệp Huyên Thành quay đầu nhìn về phía Khâu Hàn nói: “Lại đây.”
Khâu Hàn đi qua, đứng trước mặt y kêu: “Chú Tư.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi