THIẾU NIÊN CỐ CHẤP PHẢI NGOAN


Tiểu Đào ngồi vào xe taxi, báo địa chỉ, trong lòng vẫn thầm mắng Lưu Môn Đình một trăm lần, anh chính là heo, là cái loại cực kỳ ngu xuẩn ấy. 
 
Về tới nhà, mẹ La mỉm cười ra đón cô con gái đã lâu không trở về nhà, trên mặt bà vui đến nở hoa, “Đào, muốn ăn món gì, mẹ làm cho con?” 
 
Tiểu Đào ôm lấy mẹ cổ, “Con muốn ăn xương sườn, cá kho, còn có món tiểu thái do đích thân mẹ làm.” 
 
Mẹ La: “Được rồi, được rồi, lát nữa mẹ đi mua đồ ăn, buổi tối làm món ngon cho con.” 
 
Tiểu Đào như gấu koala treo trên người mẹ La, “Cảm ơn mẹ.” 
 
-
Đường Uyển Tâm lại gọi một cuộc điện thoại tới hỏi thăm tiến triển, cô tỉ mỉ an bài một vở diễn, thì nhất định phải chắc chắn mọi chuyện đi theo kịch bản mới được. 
 
Hai người nói bóng nói gió một hồi, kết quả cũng không quá tệ, cô hẹn thời gian gặp mặt vào ngày mai với Tiểu Đào. 
 
Tiểu Đào nói chuyện phiếm với Đường Uyển Tâm một lát. Sau khi cúp điện thoại, cô nằm lên giường, trong đầu lại nghĩ về những lời Lưu Môn Đình, càng nghĩ càng giận. 
 
Anh có ý gì? 
 
Vì sao không ngăn cô lại? 
 
Cứ đứng như trời trồng nhìn cô đi như vậy! 
 
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy một người đàn ông nào không thông suốt như vậy, đầu người này làm từ gỗ đấy à. Không đúng, đến gỗ mục vẫn có thể đẽo. 
 
Một, chút, cũng, không, thông, suốt! 
 
Tiểu Đào lăn lội quay cuồng trên giường hai vòng, cô thật sự đang rất tức giận, a a a. 
 
Mãi cho đến tận khuya, Lưu Môn Đình cũng không gọi một cuộc điện thoại tới, Tiểu Đào nắm chặt di động, ngủ thiếp đi. 
 
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, cô cùng Đường Uyển Tâm đi ra ngoài chơi suốt một ngày, đến khi chạng vạng, Lưu Môn Đình mới gọi điện thoại tới. 
 
“Tiểu Đào.” 
 
Tiểu Đào có chút hoảng hốt, cô nhìn lá rụng trên mặt đất, ngọn lửa trong lòng càng dâng càng cao: “Có chuyện gì?” 
 
Giọng nói của Lưu Môn Đình lộ ra chút uể oải, còn ho khan vài tiếng. 
 
Tiểu Đào nghe vậy, trong lòng như bị thắt lại, không tự giác mà thể hiện sự quan tâm: “Anh bị  bệnh sao?” 
 
Tiếng Lưu Môn Đình ho khan càng lớn hơn nữa chút, “Khụ khụ, không, không đáng ngại.” 

 
Tiểu Đào nghe vậy, con mẹ nó ấy mà còn không đáng ngại, rõ ràng là người này đang bị bệnh rất nghiêm trọng có được không, cô đạp lên đống lá rụng hỏi: “Đã đi khám bác sĩ chưa?” 
 
Lưu Môn Đình: “Chưa đi.” 
 
Tiểu Đào cố gắng kiếm chế tính tình, không phát hỏa, “Anh, bây giờ, đi bệnh viện khám bệnh ngay!” 
 
Lưu Môn Đình: “Khụ khụ, bây giờ anh đang hơi bận.” 
 
Tiểu Đào nắm chặt di động, “Được, vậy anh cứ làm việc đi.” 
 
Cô thẳng tay cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ làm đến chết cũng được!” 
 
Nhưng mà, mồng nói thì nói như vậy, nhưng tâm lý rốt cuộc vẫn có chút lo lắng, cô lập tức định mua vé máy bay, bay về thành phố A. 
 
Chuyến bay gần nhất về thành phố A là vào tối nay, lúc 10 giờ. 
 
Đặt vé máy bay xong, Tiểu Đào đi vào phòng, thu thập hành lý. 
 
-
 
Lưu Môn Đình nghe bên kia đầu di động truyền đến tiếng cúp máy đô đô, hơi hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt liếc sang trợ lý bên cạnh. 
 
Trợ lý sờ sờ chóp mũi, đến khổ nhục kế cũng không được, bạn gái của tổng tài thật khó dỗ. 
 
Lưu Môn Đình: “Đây là chủ ý của người thân kinh bách chiến?” 
 
Trợ lý: “Ai biết bạn gái của ngài lại khó dỗ như vậy......” 
 
Lưu Môn Đình: “Trách tôi?” 
 
Trợ lý xua tay, “Trách tôi, trách tôi.” 
 
......
 
Rạng sáng 1 giờ, Lưu Môn Đình đi ra từ cổng sân bay, công ty mới kí được một đơn đặt hàng với đối tác nước ngoài. Hai ngày này anh vẫn luôn loay hoay bận rộn với việc chuyện này, thật vất vả mới coi như tạm xong việc, lại không muốn ở lại đó thêm một giây nào nữa. Anh chỉ muốn nhanh chóng trở về thành phố A, giống như ở nơi đó có người đang chờ anh. 
 
Anh mím môi, ngước mắt nhìn bầu trời đêm, nhớ tới cuộc điện thoại mấy giờ trước với Tiểu Đào, cô không nghe máy, trong lòng anh có chút chua xót. 
 
Kiên trì không gặp cô lâu như vậy, không ngờ vừa mới gặp lại, tất cả mọi ngụy trang đều biến mất không còn chút dấu vết. 
 
Anh yêu cô. 
 
Cho nên sao có thể quên cô. 
 
Trợ lý đẩy vali hành lý đi ra, “Lưu tổng đã chuẩn bị xong rồi.” 
 
Lưu Môn Đình gật đầu, hai người đi đến khu vực check out của sân bay, cả hai đều không chú ý tới, ở một cánh cổng khác, có một bóng người nôn nóng chạy ra. 
 
Trên đỉnh đầu người phụ nữ đội một chiếc mũ màu sắc khá nhạt, giữa mày còn vương nét ưu sầu, cô có vẻ rất vội vàng, bước chân rất nhanh. 
 
Xe taxi ngừng trước mặt cô, cô khom lưng ngồi vào. 
 
-
 
Trợ lý đi lên trước, “Lưu tổng, xe ở bên kia.” 
 
Lưu Môn Đình nhìn theo hướng tay trợ lý chỉ, một chiếc Rolls-Royce yên lặng dừng lại ở đó, anh nhấc chân đi đến gần. 
 
......
 
Tiểu Đào lên xe taxi mới nhớ tới, cô không biết địa chỉ nhà Lưu Môn Đình, lại nhìn thời gian, giờ đã là rạng sáng, cô do dự gửi một tin nhắn qua WeChat cho Lục Phong Châu. 
 
Lưu Môn Đình đã trở lại, nhất định anh ấy sẽ liên lạc với Lục Phong Châu, như vậy chỗ ở của anh, hẳn là Lục Phong Châu sẽ biết. 
 
Chỉ là, không biết thời gian này Lục Phong Châu đã ngủ hay chưa? 
 
Cô ôm thái độ ăn may, cứ thử một lần đi. 
 
Lục Phong Châu thật đúng là chưa ngủ, vừa mới tiến hành vận động tiêu cơm xong, lúc này, anh đang ôm Đường Uyển Tâm nghỉ ngơi. 
 
Di động vang lên tiếng thông báo nhắc nhở có tin nhắn mới trong WeChat, anh rút cánh tay đang kê dưới cổ Đường Uyển Tâm ra, mở WeChat nhìn thoáng qua, sau đó cũng không nói nhiều chỉ trực tiếp gửi đi một dòng địa chỉ. 
 
Đường Uyển Tâm đã quá mệt, từ đầu đến cuối đều không thể mở mắt ra, hiện tại toàn thân cô như vũng nước, ngoại trừ mệt mỏi thì chính là một mỏi. 
 
Lục Phong Châu hôn cô một chút, rồi đi vào phòng vệ sinh. 
 
-
 
Tiểu Đào nhìn địa chỉ được gửi tới, ngay lập tức nói với tài xế, tài xế thay đổi phương hướng, chạy về phía trước chạy tới. 
 
Ánh đèn đường lập loè, sáng long lanh, trong đầu Tiểu Đào hiện lên vô số hình ảnh, những kí ức dấu vết trong thời thanh xuân là thứ mà cả đời này cô cũng không thể quên được. 
 
Mà trong những kí ức đó đều tồn tại một người. 
 
Rạng sáng đường vắng, tài xế lái xe rất nhanh, trong lúc cô còn đang suy tư thì chiếc xe đã đỗ tại địa điểm chỉ định, xuống xe, Tiểu Đào có chút ngây ngẩn, thì ra Lưu Môn Đình ở nơi này. 
 

Đây chính là khu vực nhà đất đắt nhất tại thành phố A, giá cả của mỗi tấc đất ở nơi này là thứ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng. Cô ngửa đầu nhìn một hồi lâu, nhà Lưu Môn Đình đã giàu có như vậy sao? 
 
Đến tận khi nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đang từ từ đi đến, Tiểu Đào nhìn thấy bóng người quen thuộc bước xuống khỏi chiếc xe, ánh mắt tối sầm lại, có lẽ...... Lưu Môn Đình không chịu nhận cô, là bởi vì hiện tại bọn họ một chút cũng không xứng đôi. 
 
Anh quá giàu có. 
 
Còn cô quá...... Rác rưởi. 
 
Cứ nghĩ như vậy, Tiểu Đào lại càng không dám tiến lên gọi tên anh. Cô nhìn anh đi xuống xe, nhìn chiếc xe đó rời đi, nhìn anh che miệng ho khan hai tiếng, nhìn anh biến mất trong bóng đêm......
 
Cô cứ đờ đẫn đứng nhìn như vậy. 
 
Hai chân không tài nào nhúc nhích nổi. 
 
Lưu Môn Đình đi được một đoạn, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại. Con đường phía sau tối đên, không một bóng người, anh chần chờ trong chốc lát, lại nhét tay vào túi quần, chậm rãi về phía trước. 
 
-
 
Liên tiếp ba ngày, Tiểu Đào không hề nhận một cuộc gọi nào của Lưu Môn Đình, cô cố ý trốn tránh mọi tin thức liên quan đến anh. Đường Uyển Tâm gửi tin nhắn trên WeChat dò hỏi cũng bị cô trả lời có lệ, lừa dối cho qua. 
 
Những ngày tháng này giống như lại trở về lúc ban đầu, chỉ là đáy lòng lúc này đã không còn như lúc ban đầu nữa rồi. 
 
Trong ba ngày này, chỉ cần Lưu Môn Đình có chút thời gian rảnh rỗi liền lập tức gọi điện cho Tiểu Đào, nhưng điện thoại vẫn luôn không có ai bắt máy. Cuối cùng, anh quyết định trốn việc, chạy đến nơi ở của Tiểu Đào, ôm cây đợi thỏ. 
 
-
 
Tiểu Đào vừa bước xuống khỏi xe buýt đang dảo bước đi về căn hộ của mình, không hề nhận ra phía sau luôn có một chiếc xe đi theo cô. Cô đi nhanh, chiếc xe đó cũng sẽ chạy nhanh hơn một chút, cô đi chậm, chiếc xe đó cũng sẽ thả chậm tốc độ. 
 
Chỉ là cô chưa từng phát hiện ra. 
 
Đến tận khi sắp đến cổng khu chung cư,  có người túm lấy cánh tay của cô từ phía sau, “Tiểu Đào.” 
 
Tiểu Đào ngoái đầu nhìn lại, đáy mắt lóe lên tia sáng, rõ ràng chỉ mới ba ngày không gặp, nhưng cô lại cảm thấy như đã rất lâu rồi. 
 
Lâu đến mức nhìn thấy gương mặt này của Lưu Môn Đình liền cảm thấy mình đang ở trong giấc mộng. 
 
Nếu đây là mộng, điều duy nhất cô hy vọng đó là đừng tỉnh lại, xin ông trời hãy cho cô tiếp tục ngủ say. 
 
“Tiểu Đào.” Lưu Môn Đình kéo người vào trong lòng, dùng sức ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô, “Vì sao lại không nhận điện thoại của tôi?” 
 
Cánh tay Tiểu Đào rũ ở hai sườn, cứ mặc anh ôm như vậy, đáy mắt có nước mắt tràn ra. 
 
“Tiểu Đào, Tiểu Đào.” Trái tim Lưu Môn Đình thắt lại, giống như đang có một bàn tay lôi kéo nó, kéo đến phát đau. 
 
Tiểu Đào hít hít cái mũi, “Buông ra.” 
 
Lưu Môn Đình không nghe, ôm càng chặt hơn. 
 
Tiểu Đào kéo cánh tay anh, Lưu Môn Đình sợ làm cô bị thương, ngoan ngoãn buông tay ra. 
 
Hốc mắt Tiểu Đào hồng hồng nói: “Lưu Môn Đình, anh coi tôi là trò cười đấy à? Lúc anh muốn để ý đến tôi thì mới quan tâm tôi, còn lúc không muốn để ý đến tôi thì liền nói không quen biết tôi.” 
 
“Anh là mặt trời sao?” 
 
“Tôi dựa vào cái gì mà phải vây quanh anh, chuyển động theo anh? Tôi nói cho anh biết, tôi, La Tiểu Đào, không muốn nói chuyện với anh nữa, càng không muốn để ý đến anh. Anh cút đi cho tôi!” 
 
Cô dùng sức hất tay Lưu Môn Đình ra. 
 
Lưu Môn Đình bị bất ngờ, lùi lại, ngây ngốc như trời trồng. Không phải mấy năm nay anh chưa từng nghĩ tới, nếu nhỡ may Tiểu Đào không thích anh nữa, không cần anh nữa, thì lúc đó anh nên làm gì? 
 
Vốn dĩ anh vẫn luôn chịu đựng không muốn gặp mặt cô, nhưng lần đó thấy cô té ngã trong mưa, anh đau lòng đến tột đỉnh. 
 
Vốn anh còn tưởng rằng anh đã quên, kỳ thật anh vẫn luôn nhớ rõ, khắc sâu quá khứ của bọn họ. 
 
Thiếu nữ được anh thích từ thời thiếu niên, cho đến tận hôm nay anh vẫn như cũ, rất yêu rất yêu cô. 
 
......
 
Tiểu Đào: “Đúng rồi, tôi hy vọng sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.” 
 
Lưu Môn Đình nắm chặt tay cô, “Vì sao?” 
 
Tiểu Đào nhìn vào đôi mắt anh, vì sao ư? 
 
Bởi vì anh quá thành công. 
 
Bởi vì cô tự ti. 
 
Bởi vì cô quá bình phàm. 
 
Bởi vì chúng ta không xứng đôi. 
 
Cô mỉm cười, “Bởi vì tôi không thích anh.” 
 
Cả người Lưu Môn Đình run lên, “Không có khả năng!” 
 
Khóe môi Tiểu Đào cong lên, “Sao nào? Chỉ có anh có quyền quên tôi, còn tôi thì không thể không thích anh? Đây là cái đạo lý gì?” 

 
“Không phải anh không thích em, anh là vì ——” Lưu Môn Đình phản bác. 
 
“Mặc kệ anh vì cái gì, hiện tại tôi cũng chẳng có hứng thú muốn biết.” Tiểu Đào lên tiếng cắt ngang lời giải thích của anh, “Thật xin lỗi, giờ đã khuya rồi, tôi phải về nhà.” 
 
Lưu Môn Đình: “......” 
 
Bầu không khí có chút giằng co, gió lạnh thổi qua cuốn lấy mái tóc của bọn họ, gương mặt Tiểu Đào bị tóc che đi. 
 
Lưu Môn Đình liền cứ nhìn cô như vậy, rồi chậm rãi buông ra tay. 
 
Tiểu Đào bước từng bước một, đi vào chung cư, cô cưỡng bách bản thân không được phép quay đầu lại, nhiều năm chờ đợi chỉ hy vọng anh có thể sống tốt. 
 
Hiện tại anh đã sống tốt như thế, vậy thì —— chặt đứt mối liên hệ này đi. 
 
-
 
Mỗi khi phụ nữ đã quyết tâm tàn nhẫn, thì thực sự rất tàn nhẫn. 
 
Tiểu Đào kéo đen mọi phương thức liên lạc của Lưu Môn Đình. Chẳng những kéo đen anh, cô còn lâm thời tìm một công việc, rất bận, thường xuyên yêu cầu tăng ca đến tận khuya. 
 
Nhưng cô không cảm thấy vất vả, chỉ có như vậy, trong lòng cô mới dễ chịu đôi chút. 
 
Trong lúc mơ hồ, cô đã làm việc tại công ty mới được khoảng một tháng, tuy phải thích nghi với hoàn cảnh khiến con người rất mệt mỏi, nhưng hoàn cảnh nơi này rất ổn, đồng nghiệp đơn giản, ngoại trừ cô chỉ còn có một người đồng nghiệp cũ và ông chủ. 
 
Ông chủ công ty mới làm người không tồi, đôi khi vẫn rất quan tâm chăm sóc cô. 
 
Ví dụ như hiện tại, ông chủ đẩy mạnh cô vào trong phòng, “Được rồi, cô đang phát sốt đấy, trước cứ tạm nghỉ ngơi một lát đã.” 
 
Tiểu Đào: “Không cần, tôi đã uống thuốc rồi, bên ngoài bận rộn như vậy, để tôi ra giúp mọi người đi.” 
 
Ông chủ giơ tay, “Cô mau đi nghỉ ngơi, những chuyện bên ngoài có ngày nào mà không bận. Không có việc gì, tôi đã quen rồi, nhưng mà cô đó, từ lúc bắt đầu công tác đến nay còn chưa từng nghỉ ngơi tử tế đâu.” 
 
Tiểu Đào: “Cảm ơn.” 
 
Ông chủ tri kỷ giúp cô đóng cửa lại. 
 
Tiểu Đào nằm trên giường ở ký túc xá, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên gương mặt của một người đàn ông, lúc người đó vui vẻ, bi thương, ai oán......
 
Cô nhắm mắt lại, khóe mắt có nước mắt tràn ra. 
 
-
 
Lưu Môn Đình tốn một đống tâm sức, mới biết được tin tức về nơi làm việc mới của Tiểu Đào từ miệng Đường Uyển Tâm, anh liền ngựa không ngừng vó chạy tới. 
 
Đây là một cửa hàng bán thức ăn nhanh, lượng người đến ăn cơm rất nhiều, nhưng hiển nhiên bọ họ đều không phải loại người có thân phận giống như Lưu Môn Đình. 
 
Bên trong có người đàn ông hơn ba mươi tuổi, diện mạo nam tính cuồng dã, có loại cảm giác quen thuộc của những người đàn ông Đông Bắc. 
 
“Gọi món gì?” Anh đến gần. 
 
Lưu Môn Đình cầm lấy thực đơn, “Xin hỏi, chỗ mọi người có người nào tên La Tiểu Đào không?” 
 
Ông chủ chần chờ một chút, “Không có.” 
 
Lưu Môn Đình không quá tin, sao có thể không có, không có khả năng. 
 
Anh hỏi lại: “Thật sự không có?” 
 
Ông chủ: “Thật sự không có. Còn có, nơi này của chúng tôi là chỗ để ăn cơm. Nếu anh không tới ăn cơm, vậy thì phiền anh đi ra ngoài.” 
 
Lưu Môn Đình lần đầu tiên thấy một người phục vụ hung hăng như vậy, nói thực ra anh cũng bị dáng vẻ của anh ta hù dọa một chút, có lẽ Tiểu Đào thật sự không có ở đây. 
 
Anh gọi một bát mì, lẳng lặng chờ món. 
 
Bên cạnh có người kêu: “Ông chủ tính tiền.” 
 
Lưu Môn Đình nghiêng đầu nhìn qua, trách không được lại có thái độ như vậy, thì ra người ta là ông chủ. 
 
Tầm mắt anh trong lúc vô ý thoáng nhìn qua, sau đó chợt sửng sốt.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi