THIẾU NỮ BỆNH THẦN KINH

"Expecto Patronum!!!!"


Một câu chú, hai giọng nói đan xen nhau.


Nhất thời, cửa tàu hiện lên một mạt sáng hai màu xanh dương và trắng tinh đan xen, tỏa sáng lấp lánh.


Cơn choáng váng vì cường độ ánh sáng mạnh qua đi, tất cả mọi người trong và ngoài cửa toa tàu đều thấy hình dáng của hai con thú tản ra ánh sáng thuần khiết đang dịu dàng du lượn mà lại mang sức mạnh đáng kinh ngạc trên không trung.


Lupin nhìn đầu đũa của mình, rồi lại nhìn cô bé đứng sau vầng sáng với mái tóc ngắn và đôi mắt xanh dương kia.


Ông không nhầm, vừa rồi tên giám ngục hung ác gớm ghiếc đã bị thần hộ mệnh xua đuổi đi đến suýt tan biến.


Nhưng...hoàn toàn không phải thần hộ mệnh đến từ ông!


Thần hộ mệnh theo ông suốt bao nhiêu năm đã bị hai con thú của Levy biến ra dọa cho chạy trở lại trong đầu đũa, như thể nó gặp phải thứ đáng sợ  vậy!


Hai thú hộ mệnh!?


Đây là lần đầu tiên Lupin trong cuộc đời ông gặp phải chuyện kì lạ đáng kinh ngạc này.


Levy bên kia cũng kinh ngạc không kém, nhìn một con con rắn bạc nhỏ tinh xảo và một chú rồng thân dài màu xanh dương đang không ngừng vấn vít ở trên không, cô theo bản năng nghĩ một trong đó là con của Lupin, nhưng ánh mắt kì quái của ông ấy đã tiết lộ với cô là không phải!


Dữ vậy? (ʘᴗʘ✿)


Hai con luôn?


Mình tưởng thân phận người cá đã là kinh lắm rồi chứ?


Giám ngục chưa kịp ra sân thì đã biến mất.


Pháp thuật Levy có thể phát ra cũng có hạn, nên cảnh tượng sáng ngời khiến người khác chấn động kia liền dần dần biến mất theo đó.


Toa tàu của họ cũng đã rời khỏi căn hầm tối, ánh sáng màu cam vàng từ bên ngoài sộc vào cửa kính, mang lại hơi ấm và dát lên thân thể của những người ở đây một màu xinh đẹp.


Harry nhìn ánh sáng, nhận ra tất cả đã qua, thở hắt, sau đó đôi mắt sau gọng kính như tỏa sáng nhìn Levy:


"Levy à, thứ lúc nãy mà cậu phát ra từ đầu đũa là gì vậy? Thật mạnh!"


Đi theo hỏi với Harry còn có tất cả những đứa trẻ có mặt ở đây. Cảnh tượng lúc nãy thật sự quá ấn tượng với nhận thức non nớt của chúng nó.


Phải nói là Levy lúc ấy...


Ngầu quá chừng luôn!! (☆▽☆)


"Voldy à, vừa rồi em lợi hại lắm đúng không hi hi hi!"


Levy nhìn đám bạn và những đôi mắt nhỏ sùng bái của họ, cúi đầu nhìn xuống cây đũa phép màu trầm đang tắm trong ánh sáng buổi chiều của mình, đôi mắt lấp lánh, môi nhỏ móc lên, giọng thì thầm nhưng cũng không thể giấu được chút tâm tư:


Mau khen em!


Mau khen em!


Mau khen em đi ha ha ha!


Thấy Levy như vậy, bên trong ý thức của Levy vang lên tiếng cười khẽ nhẹ nhàng của Voldy, hắn không nói gì cả.


Levy tự động xem đó là sự công nhận của Voldy giành cho mình, cả mặt mày như có hàng nghìn đóa hoa nở, vui vẻ không thôi.


Hermione nhìn hình ảnh Levy ngập trong nắng nở nụ cười, cảm thấy trong lòng mình đã có thứ gì đó triệt để thoát ra, không thể tự kiềm chế được nữa, cảm nhận sự mềm mại của chiếc áo choàng còn vương hơi thở của cô trên cơ thể mình, đôi mắt nâu nhất thời trào ra loại cảm xúc khiến người nhìn vào đều phải kinh ngạc.


Levy...Levy...


Sao cậu...có thể tuyệt vời đến như vậy?


Làm sao đây...hình như...tôi thích cậu mất rồi...


"Trò tên là Levy sao?"


Levy đang ngập trong vui vẻ, bỗng nghe thấy câu hỏi của giáo sư Lupin, liền quay sang nhìn ông ấy, cảm nhận thấy cảm xúc của ông đang biến chuyển rất kích động.


"Vâng"


Levy không ngần ngại gật đầu, bởi vì cô biết người đàn ông này sẽ không làm hại cô. Ông ấy là một nhân vật tốt bụng có tiếng trong thế giới phù thủy Harry Potter này.


Giáo sư Lupin sau đó liền thuận thế nói chuyện với Levy rất nhiều. Chủ yếu là đề cập đến làm sao một học sinh chưa vào năm ba như cô có thể biết đến loại bùa chú cấp cao này và thi triển đến hoàn mĩ như thế.


Levy lúc ấy chỉ cười nhẹ, nói với giáo sư Lupin bằng chất giọng gần như đương nhiên:


"Vì em có thiên phú bẩm sinh đó ạ!"


Giáo sư Lupin lúc ấy đang chăm chú nghe cô trả lời, nghe vậy liền nghệt mặt ra, nhưng rất nhanh sau đó lại cười lớn, còn nháy mắt kiểu thấu hiểu tới Levy:


"Trò không nói thì ta cũng biết, là lão Flitwick kia dạy trò chứ gì? Ngay từ lúc ta nhận việc ở Hogwarts vài ngày trước lão đã không ngừng nói về tài năng của trò trước mặt ta đấy!"


Đến lượt Levy nghệt mặt, muốn nói với ông ấy là câu chú này có trong thiên phú người cá của cô thật. Tuy không biết những người cá kia có giống như cô không, nhưng cô hoàn toàn có thể xác nhận thiên phú pháp thuật của bản thân đều do cơ thể người cá này hết.


Nhưng sau đó Levy mới nhớ ra bản thân chưa từng nói với người bạn nào  thân phận thật của bản thân và nhớ lại lời nói của cụ Dumbledore dặn dò cô về việc thân phận một sinh vật phép thuật theo học ở Hogwarts là sự lạ lùng như thế nào, cô một khi bại lộ ra trước các học sinh của trường, rất có thể sẽ phải nhận những soi mói không đáng có.


Bọn Harry cô tin tưởng là sẽ không làm vậy, nhưng đối với những người khác trong trường, Levy lựa chọn là không dám mạo hiểm.


Tàu chạy thêm một đoạn, rất nhanh đã thấy bóng dáng to lớn của lâu đài Hogwarts. Giáo sư sau một hồi ngồi với cả đám Levy, liền chia tay để vào trường trước, các cô sẽ ở trên tàu thay áo trùng của nhà mình và sẽ đi bằng các cỗ xe ngựa chạy bằng vong mã để vào trong TSu.


Đêm ấy, lễ phân viện một lần nữa lại diễn ra, lứa tân sinh nữa được Hogwarts đón vào trường để học tập.


Thời gian luân chuyển, vậy là năm học thứ ba của bọn họ ở ngôi trường kì diệu này đã bắt đầu rồi.


Levy nhìn cảnh sắc ban đêm khi đi dọc hành lang để về kí túc xá, thư thái hít một ít mùi hương của buổi đêm vào trong khoang mũi.


Năm nay, chính là năm nghỉ ngơi của Levy. Sẽ không có những kế hoạch tìm kiếm những mảnh linh hồn to lớn nữa.


Rốt cuộc thì sau bao nhiêu điều đã qua, cô gái Levy vẫn cần thời gian để giảm sóc, để có thể mạnh mẽ tiến tới tương lai còn nhiều mịt mờ và có lẽ đã được định sẵn nhiều trắc trở phía trước.


Cô gái của tôi, chúc cô có một năm học tâm viên ý mãn...


---
Gỗ: Chương mở đầu cho một năm luôn rất nhạt, mong các vị lượng thứ :))))
       Chap 50 rồi đó cả nhà ạ, tôi đi ăn mừng đây ??
      Chỉ qua năm này nữa là đến phần kịch tính nhất rồi. Đố các cô, nếu Levy là bạn gái của Chúa Tể Hắc Ám, ai sẽ ghét cô ấy nhất?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi