THIẾU NỮ BỆNH THẦN KINH

Cuộc thi Tam Pháp Thuật sau một hồi được cụ Dumbledore, ngài Igor Karkaroff, bà Madame Maxime và hai vị bộ trưởng bàn bạc, thì ngày chọn ra người đủ mạnh và tài trí của ba trường để thi đấu được ấn định là vào đêm hội Halloween sắp tới.


Học sinh sẽ bỏ tên mình chiếc cốc lửa - một vật có ý thức và được bao bọc bởi một cái lằn tuổi để tránh cho có những học sinh nhỏ hơn 17 chơi dại thả tên mình vào đó - trong suốt thời gian trước khi ngày lễ diễn ra.


Cuộc thi Tam Pháp Thuật là một cuộc thi đấu lớn, với mức độ nguy hiểm cao.


Trong lịch sử tổ chức của cuộc thi này, đã có một khoảng thời gian nó đã bị toàn bộ giới pháp thuật cấm hoàn toàn việc diễn ra vì số người mất mạng khi thi đấu đã lên quá cao.


Mãi đến mấy thập kỉ sau này, cũng chính là thời điểm hiện tại, thì mới được gỡ bỏ lệnh cấm đã lâu và tổ chức ở Hogwarts.


Vì để cuộc thi tuyệt vời nhưng không kém mạo hiểm này có thể được duy trì, ban tổ chức buộc phải cân nhắc khi chọn ra các tuyển thủ cho giải quán quân, cụ thể là sau khi đã quyết định, luật lệ chọn người sẽ theo hai tiêu chí: phải thật sự có thực lực và đã đủ tuổi để đưa ra phương án sinh tồn đảm bảo nhất cho bản thân khi tham gia.


Bộ đôi song sinh nhà Weasley rất thích cuộc thi lần này và thậm chí là kích động khi hai bọn họ nghe thấy số tiền thưởng dành cho quán quân lên tới tận một ngàn đồng vàng.


Họ vào ngay cái đêm diễn ra buổi tiệc chào mừng đã dùng thuốc làm cho bản thân già đi để thử bỏ tên vào, nhưng kết quả là bị chiếc cốc lửa nghiêm túc kia chấn cho bay ra ngoài hết, đến tận bây giờ bọn họ vẫn còn ở trong bệnh thất của bà Promfrey để điều trị di chứng.


Học sinh toàn trường Hogwarts khi nghe tin, được một trận cười to và đồng thời, cũng phần nào đó chấn áp được tâm thích mạo hiểm những đứa tinh nghịch khác còn có ý định thả tên mình vào đó.


Tam Pháp Thuật là một cuộc thi nghiên túc và chỉnh chu, nên thời gian để ban tổ chức chuẩn bị cũng khá dài, ít nhất cũng phải trong vòng một tháng trước khi diễn ra Halloween thì mới có dấu hiệu hoàn thành.


Và để các học sinh trường khác đến với Hogwarts không quá nhàm chán và có cơ hội gia tăng tình hữu nghị giữa các trường. Giáng sinh năm nay học sinh ở đây sẽ không về nhà nghỉ ngơi mà sẽ ở lại để tham gia một buổi vũ hội hoành tráng mà bất cứ ai, bất cứ độ tuổi nào cũng có thể đến.


Toàn bộ học sinh của ba trường đều rất phấn khích khi nghe được tin này.
Bởi họ đã rất lâu rồi không có được một bữa tiệc như thế và vì bọn họ cũng đã có ý với một số bạn học. Bữa tiệc diễn ra sẽ là một cơ hội lớn để tăng nhanh tiến trình họ theo đuổi người mình thích cũng như là để vui chơi cho thỏa thích .


Cách thời gian diễn ra vũ hội giáng sinh khoảng hai tuần, học sinh với nhau đã nô nức tìm kiếm bạn nhảy cho bản thân.


Với họ mà nói, việc đi đến một buổi vũ hội mà không có bạn nhảy là một điều rất mất mặt, cả nam cả nữ đều  suy nghĩ thế, nên cảnh tượng tranh giành đối tượng kết bạn để đi tiệc cùng cũng không gọi là hiếm trong khoảng thời gian này.


Levy mấy nay khi ra khỏi kí túc xá rất hay gặp phải cảnh như vậy và chính cô cũng được khá nhiều bạn bè và các đàn anh ngỏ ý, nhưng họ đồng loạt bị cô dùng lí do đã có để từ chối hết, đến cả anh chàng hào hoa Victor Krum của Durmstrang cũng không ngoại lệ, cho dù anh ta đã xuất hiện ở mọi nơi có cô nhằm hâm nóng cảm tình.


Levy lần đầu không biết còn dễ hiểu, chứ quá nhiều lần thì cô đã chắc chắn rằng anh chàng này đã có cảm tình đặc biệt gì đó với cô rồi.


Levy khi nhận ra vậy, không nhịn được cảm thán cái vận hoa đào chết dí của mình, rồi chủ động hạn chế đi ra ngoài ngay sau đó.


Và thật may làm sao, Victor Krum hình như đã tìm được bạn nhảy cho anh ấy thay vì Levy, chứ cô thực sự lo cho bản thân rất có thể sẽ bị các bạn nữ ái bộ anh ta đánh cho Voldy không nhận ra cô luôn.


Bạn nhảy của Jessica là Ron, việc này hoàn toàn có thể dự tính trước, bởi hai người bọn họ đã chính thức xác định mối quan hệ với nhau vào kỉ nghỉ hè trước đó.


Còn Levy thì không tính tìm bạn nhảy gì đó, chỉ tính đến vũ hội giáng sinh nhìn mọi người để góp vui.


Sát ngày vũ hội,


Levy làm một chuyến đến Hẻm Xéo, giữa các hàng quán chọn ra cho bản thân một bộ váy suôn, màu tím đậm và khá hợp mắt để mặc.


Phụ kiện của cô rất đơn giản, chỉ có một cái kẹp tóc màu bạc hình hoa mà bà Mc.Gonnagall đã tặng cho cô vào năm nhất, được cài lên mái tóc ngắn ngủn màu đen mềm mại.


Đến đêm vũ hội, Levy diện váy, một thân một mình mỉm cười tươi tắn đi giữa dòng người , mặc cho các bạn học của cô thấy vậy liền nghị luận xì xào.


Vũ hội rất đông đúc, người qua người lại, ai nấy đều khoác trên thân bộ lễ phục đẹp đẽ và khiến họ tự tin nhất.


Levy ngồi bên cạnh một bàn thức ăn với tư thế hướng ra sân khấu, thản nhiên cầm ly nước ngọt trên bàn để nhấm nháp, đôi mắt màu xanh dương thú vị quan sát hết tất thảy.


Cô nha, nãy giờ đã thấy rất nhiều cặp đôi triển vọng đấy. Ở góc tối của bữa tiệc còn có cặp đã trao nụ hôn nóng bỏng rồi cơ.


Bác Hagrid coi bộ rất có hảo cảm với quý bà Madame Maxime của trường Beauxbatons, hai người nhảy với nhau vậy mà rất là hòa hợp.


"Bạn nhảy của em đến muộn sao, Levy?"


Ngay khi Levy đang ngắm nhìn mọi thứ đến hứng thú bừng bừng thì bóng dáng cao lớn của Victor Krum xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt thấu hiểu cùng dịu dàng, buông lời hỏi han.


Anh đã kết thúc hai điệu nhảy với bạn của mình, nhưng khi nhìn lại, Levy vẫn ngồi một mình như thế, liền hiểu rõ mà lại gần.


Quý cô nhỏ của hắn bị bạn nhảy bỏ rơi sao?


Nếu thật là như vậy thì tên đó quả là không có ánh mắt, nỡ làm ủy khuất một cô gái xinh đẹp đến thế...


"À...anh Victor ạ? Đúng vậy rồi...bạn nhảy của em...xác thực có chút bận...ha ha"


Levy nghe thấy Victor Krum hỏi vậy, liền có chút chột dạ, cười ha ha nghĩ ra lí do có vẻ hợp lí nhất.


Đằng nào bản thân đã lấy lí do là đã có bạn nhảy để từ chối anh ta rồi mà nhỉ?


Nếu bây giờ mà phát hiện sự thực là chẳng có ai thì thật sự sẽ rất mất mặt đó...


Nhưng Victor Krum sau khi nghe cô nói vậy, liền nhìn cô bằng đôi mắt nùng tình cùng thấu hiểu hơn cả trước đó, anh ta lùi một bước, hơi khom người, khẽ mỉm cười, đưa bàn tay tới trước mặt Levy làm tư thế mời tiêu chuẩn nhất:


"Vậy quý cô bé nhỏ, anh có thể có vinh hạnh nhảy với em điệu tới đây không? Em yên tâm, chỉ đến khi bạn nhảy của em hết bận và quay trở lại"


Mặt Levy ngay lập tức cứng đờ, cảm thấy bản thân đã tự đào một cái hố rất sâu để tự chôn bản thân.


Giờ làm sao cô có thể từ chối anh ta nữa đây?


"À...vậy thì...được ạ"


Cô ấp úng, đạp giày cao gót xuống dưới sàn và đặt tay mềm lên bàn tay đợi sẵn của Victor Krum, làn váy màu tím theo đó mà nhẹ nhàng lay động.


Hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, dưới ánh đèn mờ ảo của vũ hội, chàng tài ba nàng sắc nước, bỗng chốc thu hút rất nhiều ánh nhìn hâm mộ từ xung quanh.


Nhưng khi mọi người nghĩ rằng hai người sẽ cứ như vậy tạo ra một điệu nhảy xinh đẹp thơ mộng, thì một bóng người cao lớn, mặc lễ phục màu đen được cắt may tinh xảo xuất hiện, duỗi bàn tay, chậm rãi đè lên vị trí bàn tay của Levy và Victor Krum giao nhau, mở miệng, chất giọng quyến rũ thành thục vang lên:


"Xin lỗi, người cô ấy nhảy cùng tối nay, sẽ là tôi!"


----
Gỗ: hihihi, chương nè mọi người ~~



















Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi